Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Ốm Yếu Càng Phải Ăn Uống Đầy Đủ

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngụy Văn Thanh gọi người lái xe đưa mình về nhà, hắn uống rượu nên cảm thấy trong xe rất ngột ngạt, vì thế hắn hạ cửa sổ xuống hít thở không khí mặc dù đang bật điều hoà

Khách hàng tối nay đến từ Hàn Quốc, vì để phù hợp với khẩu vị của người khách đó mà công ty đã chọn nhà hàng Hàn Quốc. Người đối diện uống rất nhiều,, nhưng hắn uống rượu Soju không quen nên mới vài ly thôi đã thấy nhức đầu

Khi đi thang máy từ hầm để xe lên tới nhà thì hắn phải bám vào một thứ gì đó để đứng vững rồi mới đi được. Trước khi mở được cửa thì hắn nhập sai mã khoá cửa đến ba lần.

Hắn vịn vào tường rồi đi vào cửa, đá giày cho nó ra khỏi chân mình rồi nằm trên ghế sô pha.Trong lòng lại nghĩ rằng mình say thật rồi sao, rượu này nồng độ cũng không quá cao sao lại khó uống như vậy chứ

Robot lau nhà di chuyển khắp nơi để lau sàn, khi đυ.ng phải ghế sofa thì quay đầu lại.

Nhà hắn ở khu mới, tuy vị trí có hơi hẻo lánh nhưng nhà vẫn còn khá mơi. Ánh đèn bên ngoài sáng rực chìm vào trong màn đêm, giống như tấm lưới phát sáng treo lơ lửng trên trời cách thành phố hơn mười lăm mét vậy.

Ngụy Văn Thanh che mặt nghỉ ngơi một lát rồi mới ngồi dậy ra lệnh cho AI tính năng thông minh của ngôi nhà nay mở đèn lên. Cuối cùng những ánh đèn thuộc về hắn cũng phát sáng, chiếu sáng cả căn phòng. Diên tích căn hộ cũng không quá lớn, trang trí cũng rất gọn gàng và tinh xảo.

Robot quét nhà đi quanh khắp phòng, đi ngang qua chân hắn rồi tránh chướng ngại vật một cách chuẩn xác. Tư Minh bán drone, chính hắn đã áp dụng khoa học kỹ thuật giống như vậy vào những thứ khác và đam mê thu thập các thiết bị đồ gia dụng khác nhau.

Cái con robot nhỏ này là sản phẩm mới mà hắn nhận được từ một người bạn từng làm việc với hắn, đối tượng của con robot này là những người già cô đơn và những người độc thân. Không chỉ giỏi về quét rác, mà còn được trang bị hệ thống điều khiển bằng giọng nói với nhiều chức năng khác nhau nhưng chủ yếu là vẫn dùng để dọn dẹp.

Từ trước đến nay Nguỵ Văn Thanh luôn từ chối việc nói chuyện với AI và ngày thường ngay cả Siri hắn cũng không xài. Nhưng hắn là người nuôi cái gì là chết cái đấy nên ngay cả nuôi chó mèo cũng chẳng dám thứ, ngay cả cây xương rồng cảnh cùng con cá nhiệt đới rẻ tiền 5 tệ một con mỗi tháng cũng phải mua một con mới. Cuối cùng hắn cảm thấy trong nhà quá quạnh quẽ, cho nên đã mở người máy 24/24 cho nó chạy khắp sàn.

Tối nay ngồi ở quán thịt nướng suốt mấy tiến đồng hồ mà chỉ rót rượu Soju nên ăn chẳng thấy no chút nào. Về nhà xem con robot này tập thể dục thì càng xem càng đói, nên hắn đã nghĩ đến việc tắm rửa rồi đi ngủ

Sau khi đến phòng tắm và cởϊ qυầи áo ra, thì hắn mới ý thức được mình vẫn mặc trên người cái áo hoodie đỏ của Bạch Hứa Ngôn. Hắn đã làm việc này được ba ngày rồi chỉ có giày vò vô ích mà thôi. Sau khi uống rượu xong thì hắn gần như quên mất chuyện buổi chiều mình còn chăm sóc người ta ở bệnh viện

Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hắn đã đưa chiếc áo hoodie đỏ lên mũi rồi ngửi lấy mùi hương trên đó

Mùi khói của quán thịt nướng đã thấm sâu vào trong từng sợi vải của áo hoodie làm cho một tên say như hắn ho sặc sụa xém chút nữa đã nôn ra. Mùi thơm của cây cỏ và hương chanh trong trí nhớ của hắn đã biến mấy, Lúc này Ngụy Văn Thanh mới ý thức được rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì cơ chứ, bỗng nhiên hắn có cảm giác rằng bản thân mình thật ngu xuẩn.

Hắn ném cái áo hoodie cùng áo sơ mi và cà vạt đã bẩn nguyên cả một ngày vào máy giặt. Rồi đổ một đống bột giặt và nước khử trùng rồi bấm giặt trong vòng một tiếng, sau đó chải tóc rồi bật nước lên

Hắn cố ý nghĩ rằng mọi chuyện xảy ra hôm nay là do mình đã học theo tính cách của Lôi Phong mà thôi, để nước cuốn trôi đi những suy nghĩ kì lạ đang ở trong đầu mình.

Kết quả là hắn nhớ ra khi bật máy giặt thì nước tắm của vòi sen sẽ tự động nhỏ đi. Đừng nói là Mercedes- Benz ngay cả tóc của hắn đứng một lúc lâu còn chưa ướt hết được ấy chứ

Đúng là làm cái gì cũng không suôn sẻ được mà!

Hắn vẫn kiên nhẫn tắm rửa, nước nóng đã làm máu huyết trong người hắn lưu thông hơn nhưng dường như cũng khiến hắn càng say hơn. Sau khi mặc đồ ngủ vào rồi đi ra, thì hắn mới phát hiện trên màn hình có tin nhắn của Bạch Hứa Ngôn

Khi hắn nhìn thấy cái tên kia, trái tim vẫn không ngừng đập nhanh, nhưng mà nội dung tin nhắn ở phía dưới lại hiển thị nội dung 【 Chuyển Khoản 】. Ngụy Văn Thanh ấn vào Wechat để xem thì trong cuộc trò chuyện với Bạch Hứa Ngôn chỉ có một tin nhắn duy nhất.

Chuyển khoản một ngàn tệ với dòng ghi chú là: Áo sơ mi.

Máu của hắn lập tức đã dồn lên não, Ngụy Văn Thanh không khỏi cảm thấy có một cơn tức giận đang vô cớ dâng lên trong người mình

Còn tiền của áo sơ mi, là có ý gì? Hắn gọi Bạch Hứa Ngôn chỉ là nói muốn khuyên nhủ Trương Đông Lưu trở nên cởi mở hơn không cần quá khắt khe như vậy, mà Bạch Hứa Ngôn lại trả lại tiền áo sơ mi cho hắn sao!

Đây là muốn giải quyết xong hết tất cả mọi việc, không muốn hợp tác với hắn, ngay cả lý do từ chối cũng không muốn nói thẳng luôn sao?

Thật ra nếu đặt ở trường hợp bình thường thì đương nhiên hắn cũng sẽ hiểu rõ ràng. Nhưng tính tình Bạch Hứa Ngôn như thế nào vậy chứ, sao quay qua quay lại một hồi lại thấy nhiều khúc mắt như vậy. Đơn giản là làm hư kính mắt thì phải bồi thường hay làm dơ áo sơ mi thì phải bồi thường. Thiếu nợ thì trả tiền đó là chuyện đương nhiên.

Nhưng tình cờ là bây giờ Nguỵ Văn Thanh say rượu, người say rượu thì đầu óc không tỉnh táo cho lắm, lý trí ngưng hoạt động cảm xúc càng dâng trào hơn.

Sự tức giận đã làm cho lòng Nguỵ tổng dần nóng lên, sự tức giận càng ngày càng lớn và ngày càng hung hăng hơn ——

Hắn dùng mũi chân của mình đá vào con robot quét nhà để trút giận.

Vậy làm sao đây bây giờ không vứt điện thoại được, bởi vì ngày mai hắn cần phải đi làm.

Con robot nhỏ mới vừa nhận được một đòn như vậy đèn đỏ trên người liền loé lên, vừa quay tròn xung quanh vừa dùng giọng trẻ con để lên tiếng: "Vừa phát hiện ra đã chạm vào thú cưng, bắt đầu kích hoạt chế độ né tránh thú cưng."

Ngụy Văn Thanh tức giận đến mức sắp thổ huyết đến nơi rồi.

Mi mắng ai là chó đấy hả!

Cơn tức giận dâng trào đến mức không thể kiềm chế được, bây giờ hắn muốn kéo Bạch Hứa Ngôn đến đây để nói chuyện cho rõ ràng. Mở giao diện của cuộc trò chuyện ra rồi gọi một cuộc điện thoại

Từ đầu đến cuối tiếng chuông vẫn vang lên nhưng không có ai nhận cả.

Ngụy Văn Thanh dùng hết sức lực của mình tung một quyền đánh vào vải, ngọn lửa tức giận trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ, hắn đã đấm thêm một đấm thứ hai mà không thèm suy nghĩ

Có thời gian rảnh để chuyển khoản mà không rảnh để nghe sao? Thấy điện thoại của hắn liền cố ý không nhận đúng không?

Nhưng mà ở phía bên kia cũng chẳng có động tĩnh gì cả, hắn nghe tiếng chuông reo, không biết tại sao trong lòng lại âm thầm dâng lên một sự lo lắng khó tả.

Hắn để một người vẫn còn đang sốt như Bạch Hứa Ngôn ở lại bệnh viện một mình, rốt cuộc đối phương đã xuất viện rồi về nhà hay chứa?

Vừa tức giận lại vừa lo lắng, hắn lập tức gọi cuộc điện thoại thứ ba trong đêm

Có lẽ là sự lo lắng đã xua tan đi cơn say của hắn một chút, lúc này Ngụy Văn Thanh mới phát hiện ra mình đã uống quá nhiều nên không có nhìn vào điện thoại, thời gian chuyển khoản là mười hai giờ tối mà bây giờ đã là mười hai giờ đêm

Bạch Hứa Ngôn còn đang bị bệnh, nên có lẽ bây giờ đã ngủ rồi đúng không?

Hắn do dự lên, giơ ngón tay lên không biết có nên nhấn nút cúp máy hay không. Tiếng chuông vẫn đều đặn vang lên rồi bỗng nhiên dừng lại.

Cuộc gọi đã được kết nối

*
« Chương TrướcChương Tiếp »