Chương 16

Ngụy Văn Thanh đến đây là để trả tiền, bị nói như vậy nên hơi khó mở lời. Hắn nghĩ bụng sẽ làm thân với cậu, tiện thể trả lại tiền luôn, nên hỏi: "Bảo vệ luận văn thế nào, cậu có nghĩ mình sẽ giành được học bổng quốc gia không?"

Hai người vừa gặp nhau ở hội trường bảo vệ luận văn, bây giờ nói đến chủ đề này cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, nghe vào tai Bạch Hứa Ngôn thì lại hoàn toàn không phải như vậy:

Quả nhiên hắn muốn hỏi chuyện học bổng.

Một vạn tệ, không nhận được thì cũng hơi tiếc. Tuy nhiên dù sao mình cũng có lỗi trước, Bạch Hứa Ngôn tự nhủ với lòng mình trong ba giây, rồi tự thuyết phục thành công: "Không nhận được thì thôi."

Nhưng vẫn không giấu được chút ấm ức và tiếc nuối.

Ngụy Văn Thanh nghe ra, rất khó hiểu hỏi: "Có ý gì thế, có ai định gây khó dễ cho cậu à?"

Bạch Hứa Ngôn không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ngụy Văn Thanh bị cậu nhìn đến phát ngượng: "Cậu nói ra xem nào, có thể tôi sẽ giúp được."

Bạch Hứa Ngôn nghi hoặc: "Anh muốn giúp tôi?"

Cậu lúc nào cũng nói chuyện nhạt nhẽo, giọng điệu ít khi lên xuống, rất khó đoán được cảm xúc. Nghe vào tai Ngụy Văn Thanh, có vẻ như đang nói hắn đã đổi nhiệm kỳ rồi thì giúp được gì, bỗng thấy mất mặt vô cùng: "Tôi tìm người hỏi giúp cậu còn không được à, lại nói có phải là đi đánh nhau đâu."

Bạch Hứa Ngôn cuối cùng cũng nhận ra có chỗ nào nào đó không đúng: "Anh đến đây làm gì?"

Ngụy Văn Thanh bị lòng vòng một hồi đến hoa cả mắt, còn cảm thấy bản thân mình vô duyên vô cớ bị khinh thường, không buồn giải thích dài dòng nữa: "Tôi đến đây để làm gì? Tiền mắt kính là tám trăm lẻ một, giờ cậu mở mã nhận tiền ra đi."

Thời buổi này làm người tốt cũng khó, người này lớn lên mặt mũi xinh đẹp, thế mà nói chuyện sao khó khăn vậy.

Bạch Hứa Ngôn cắn môi, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Thế rốt cuộc anh muốn xin lỗi như thế nào?"

"Tôi..." Ngụy Văn Thanh định quát cậu một câu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt ngước lên của Bạch Hứa Ngôn. Người này có hai lúm đồng tiền rất nhỏ ở khóe miệng, khi mím môi trông như đang ngậm hai chén rượu. Một đôi con ngươi ướŧ áŧ, màu mắt rất nhạt, giống như rượu whisky.

Cơn giận trong lòng hắn bỗng chốc tan biến thành mấy khói.

Cho nên, tất cả những mối tình sét đánh trên đời này, chẳng qua đều là động lòng vì sắc đẹp.

Lúc đó, Ngụy Văn Thanh đương nhiên sẽ không thừa nhận, thậm chí còn chưa từng nhận ra. Chỉ là trong vô thức đã hạ giọng: "Thế cậu mời tôi ăn một bữa cơm nhé."

Trong mắt Bạch Hứa Ngôn hiện rõ vẻ "thế chẳng phải anh chịu thiệt lớn rồi à", hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Nhà hàng Buffet hải sản trong trung tâm thương mại thành phố chắc chắn không tới tám trăm tệ, trong lòng cậu đang cân nhắc xem mình còn biết thêm quán nào đắt tiền hơn nữa không.

Nhưng Ngụy Văn Thanh lại hỏi: "Chiếc xe hồng nhỏ của cậu đâu?"

Bạch Hứa Ngôn đút tay vào túi quần, bóp chìa khóa, chiếc xe hồng nhỏ ở nơi không xa kêu inh ỏi, cậu liếc nhìn và nói: "Anh có muốn ngồi không?"

Ngụy Văn Thanh có hơi khó xử nói: "Sợ là không đủ điện để chở hai người đến trung tâm thành phố rồi quay về đâu."

"Không muốn." Ngụy Văn Thanh vừa nhìn thấy chiếc xe ở đằng xa kia thì đã bắt đầu thấy đau mắt: "Tôi muốn đi dạo."

Hắn đút tay vào túi áo, để lại cho Bạch Hứa Ngôn một bóng lưng tiêu sái cao gầy, hòa vào khuôn viên trường cổ kính đầy những tòa nhà cũ, trông giống như phim điệp chiến thời Dân quốc vậy.

Giống như những điệp viên ngầm hoạt động ở Thượng Hải trong các bộ phim truyền hình Trung Quốc những năm gần đây, vừa làm đặc công vừa yêu đương, cuối cùng hy sinh vì đất nước.

Giọng nói trầm thấp của đặc công Ngụy truyền đến, một giọng nói rất có từ tính: "Bún cừu, nhà ăn ở tầng ba."

*

Kết quả là bún cừu đã bán hết.

Bạch Hứa Ngôn hơi áy náy bưng tới hai bát hoành thánh: "Đến muộn rồi."

Ngụy Văn Thanh dùng thìa khuấy nhẹ, thấy Bạch Hứa Ngôn đổ một vòng giấm vào, lại múc thêm hai thìa dầu ớt, bất chấp hơi nóng, cúi mặt xuống ăn.

Dáng vẻ của cậu khi ăn uống rất lịch sự, miệng chỉ mở ra một chút, nhưng lại ăn rất nhiều. Khi nhai, hai bên má căng phồng lên, giống như một chú chuột hamster giấu đồ ăn trong miệng.

Ngụy Văn Thanh cảm thấy nhìn Bạch Hứa Ngôn ăn uống còn thú vị hơn cả bát hoành thánh này, nhưng đối phương vẫn không nói gì, ăn uống quá tập trung, hắn lại cảm thấy khó chịu.

Đến xin lỗi tôi, ngựợc lại bản thân cậu ăn uống rất vui vẻ.

"Cậu không có gì muốn nói sao?" Hắn hỏi.

Đối phương ngừng nhai trong một giây, trầm ngâm một lúc, nuốt thức ăn trong miệng rồi hỏi hắn: "Anh học năm tư rồi à?"

"Ừ." Ngụy Văn Thanh tưởng cuối cùng mình cũng được nghe một tiếng "học trưởng" rồi.

Bạch Hứa Ngôn lại gần hắn, vẻ mặt thần bí và thận trọng, thì thầm nói: "Cần người thế chỗ thi thể dục không, môn nào cũng được, giá rẻ lắm."

Cách gần như vậy, cậu nhìn thấy Ngụy Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi cười một tiếng: "Không cần đâu học đệ, cậu giúp anh chạy một nghìn mét nhé."