Chương 3: Ám sát

Có lẽ nam nhân này là ám vệ, đưa tay đốt hương lần nữa: "Đây là hương giữ mạng cho Vương gia, xin Vương phi đừng tùy tiện động vào."

Từ nhỏ Sở Triệu Hoài đã theo ngoại tổ phụ học y, chưa từng nghe nói đến cách giữ mạng này: "Bệnh gì mà cần độc......"

Năm ngón tay cầm kiếm của ám vệ lập tức siết chặt.

Sở Triệu Hoài giật nảy mình, vội nói: "Thuốc tốt, thuốc tốt lắm."

Ám vệ này có vẻ nóng tính, không để y vờ vịt qua loa, thậm chí còn nổi sát tâm, đột ngột rút kiếm.

Khói hương từ từ lan tỏa, mùi càng nồng hơn lúc nãy.

Sở Triệu Hoài giật mình, cuống quýt lùi lại nửa bước.

Áo cưới nặng nề, nhất thời y đứng không vững, giẫm trúng tà váy ngã phịch xuống mép giường.

Mạng chó quan trọng, Sở Triệu Hoài hoàn toàn không có vẻ cao ngạo của con em thế gia, co được giãn được nói: "Tha mạng tha mạng! Thuốc này nhất định sẽ giúp Vương gia sống lâu trăm tuổi sớm sinh quý tử...... Á!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe hai tiếng "keng keng".

Hai mũi tên xé gió lao đến, ám vệ nhanh nhẹn rút kiếm đánh văng, mũi tên sượt qua tai Sở Triệu Hoài rồi ghim vào cột giường cưới ba tấc, lông đen ở phần đuôi rung lên bần bật.

Chỉ cần thêm nửa tấc là có thể lấy mạng nhỏ của Sở Triệu Hoài.

Sở Triệu Hoài chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn mũi tên tẩm độc.

Thích khách?

Ám vệ trầm giọng nói: "Bảo vệ Vương gia."

Chớp mắt tiếp theo, trên xà nhà như có một bầy chim tụ tập, mấy bóng đen phóng vèo vèo xuống đất rồi rút kiếm xông ra khỏi phòng cưới nghênh địch.

Chẳng mấy chốc bên ngoài vang lên tiếng binh khí va nhau và những tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

Sở Triệu Hoài tay trói gà không chặt, chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên hoảng sợ ôm ngực thở hổn hển.

Thảo nào Sở Kinh bảo y đừng ở trong phòng cưới, thì ra đã biết trước đêm tân hôn có người không ngại gian khổ đến ám sát Cơ Tuân.

Phòng cưới trống trải, chẳng có chỗ nào để nấp.

Sở Triệu Hoài nhìn quanh rồi túm váy leo lên giường cưới rộng lớn, vén lên màn che tầng tầng lớp lớp, bỗng chốc giật mình.

Trên giường có người nằm.

Có thể ở trong phòng cưới tất nhiên là Cảnh Vương.

Cảnh Vương Cơ Tuân là thiên hoàng quý tộc, dù đang lâm bệnh nguy kịch cũng toát ra vẻ cao quý bẩm sinh khiến người ta không thể xem nhẹ, gió rét căm căm mà hắn chỉ mặc áo đen mỏng, vạt áo hở ra để lộ một vết sẹo vắt ngang ngực.

Nam nhân nhắm mắt ngủ say, môi mỏng tái nhợt, hàng mi dài rậm như lông quạ, chẳng khác nào hoa ăn thịt người sắp úa tàn.

Sở Triệu Hoài sửng sốt.

Khó lòng tưởng tượng được nam nhân lần đầu gặp chỉ thấy đẹp mắt này lại là "quỷ kiến sầu", "chó điên" lấy mạng người bằng tay không, tinh thông tám trăm thủ đoạn tra tấn trong truyền thuyết.

Nhưng dù trước kia hắn có uy phong lẫm liệt quyền thế ngập trời cỡ nào thì bây giờ cũng chỉ có thể bó mình trên chiếc giường nhỏ này chờ chết.

Thật tội nghiệp làm sao.

Sở Triệu Hoài rón rén bước qua người Cảnh Vương để tới giữa giường, chân vừa đặt xuống thì giẫm trúng gì đó, nhìn hình dáng dưới chăn mỏng có thể đoán được.

—— Hình như là tay Cảnh Vương.

Có lẽ Cảnh Vương đang mê man cảm nhận được đau đớn nên lông mày khẽ nhíu lại.

Sở Triệu Hoài: "......"

Nhớ lại phong cách gϊếŧ người như bổ dưa của người này, Sở Triệu Hoài hoảng sợ nhào tới giữa giường rồi thu mình trong góc, run rẩy chắp tay trước ngực lạy Cảnh Vương một cái.

"Bớt giận bớt giận, nghỉ ngơi nghỉ ngơi."

Ở chung một giường với Cảnh Vương tội nghiệp chưa bao lâu thì tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dần biến mất.

Cuối cùng Sở Triệu Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y rón rén lom khom đứng dậy, sợ lại giẫm trúng tôn đại thần này nên định xuống từ cuối giường, nhưng vừa đứng dậy thì hai tên áo đen bịt mặt đột nhiên nhảy qua cửa sổ mở rộng, nhanh nhẹn linh hoạt cầm đao bổ thẳng tới giường cưới lấy mạng.

Sở Triệu Hoài: "......"

Hai chân Sở Triệu Hoài bủn rủn, cả người đổ ập xuống ngực Cảnh Vương.

Lông mày Cảnh Vương càng nhíu chặt hơn.

Sở Triệu Hoài chỉ hận không thể nện người "yên nghỉ" luôn, mất công tỉnh dậy lại tìm mình gây rắc rối—— Nhưng thích khách đã áp sát, một đao chém tới, y cũng sắp về trời yên nghỉ rồi.

Sở Triệu Hoài phản ứng cực nhanh, lập tức gọi người.

"Bảo vệ Vương gia ——!"

Nhưng đã muộn.

Chỉ trong tích tắc thích khách đã tới trước mắt, trường đao bổ thẳng xuống như muốn đâm xuyên đôi cẩu nam nam trên giường, một đao hai mạng.

Sát ý quấn quanh như rắn độc ăn thịt người, Sở Triệu Hoài hoàn toàn không còn sức để trốn, sống lưng lạnh toát, cổ họng khô đến nỗi nuốt cũng khó khăn.

Trong cơn sợ hãi, đầu óc y trống rỗng, chỉ kịp nhắm mắt lại trước khi mũi đao bổ xuống.

Bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt cổ tay Sở Triệu Hoài, lạnh buốt như đá, chẳng khác nào lệ quỷ bò lên từ địa ngục hoàng tuyền làm y run cầm cập.

Ánh nến bập bùng, lưỡi đao sáng quắc vung lên.

Sở Triệu Hoài giật mình, mờ mịt mở mắt ra.

Chưa kịp thấy rõ thì tua rua bằng vàng trên mũ phượng va vào nhau, khăn cưới giắt trên trâm cài mũ phượng lại phủ xuống khiến tầm nhìn bị màu đỏ che kín, cùng với tiếng tua rua va nhau lách cách, hình như còn có tiếng trầm đυ.c của một vật cùn đâm xuyên qua người.

Xoẹt.

Mùi máu thoang thoảng trong không khí, Sở Triệu Hoài sửng sốt, rốt cuộc tầm nhìn cũng thay đổi.

Một vật màu vàng còn dính máu thò ra dưới khăn cưới thêu uyên ương nghịch nước bằng chỉ kim tuyến, vừa ngả ngớn vừa hờ hững vén khăn lên.

Cứ tưởng đó là gậy giở khăn tân nương, nhưng nhìn kỹ có vẻ là gậy chống làm bằng vàng.

Sở Triệu Hoài ngẩng đầu lên.

Mùa đông giá lạnh, nam nhân mới nãy còn nhắm nghiền mắt như xác chết đang uể oải ngồi cạnh giường, chiếc áo mỏng trên người nửa che nửa đậy cơ thể đầy sẹo, trên cổ có một vết sẹo toát ra vẻ hoang dã dữ tợn không thể che giấu.

Cảnh Vương liếc mắt, gò má trắng bệch còn dính mấy vệt máu đỏ tươi.

Dưới giường, sát thủ cầm đao bén trong tay nằm ngửa trên sàn, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận, máu tuôn ra ồ ạt, thoi thóp giây lát rồi tắt thở.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thích khách đã chết không nhắm mắt.

Cảnh Vương ăn mặc phong phanh, cũng không đeo đao kiếm, thậm chí Sở Triệu Hoài còn không biết hắn đã làm thế nào.

Ánh mắt lướt qua vật ghim trên người tên áo đen, Sở Triệu Hoài khẽ giật mình.

...... Là cây gậy đầu chim bồ câu bằng vàng mà Thánh thượng ban cho sao?

Gậy đầu chim bồ câu thường làm bằng đồng, còn thân gậy làm bằng gỗ đàn hương, nhưng cây gậy này của Cơ Tuân lại đúc bằng vàng ròng, phía trên có khắc bốn chữ nhỏ "Trường Tuế Hi Xuân".

Đuôi gậy bằng phẳng chứ không sắc nhọn như đao kiếm dễ đả thương người.

Thế mà Cơ Tuân lại dễ dàng đâm gậy xuyên qua tim, một nhát mất mạng.

Phải cần lực tay mạnh cỡ nào chứ?

Mới nãy hắn đã cầm cây gậy đầu chim bồ câu vừa gϊếŧ người này vén khăn cưới của mình sao?

Sở Triệu Hoài bỗng rùng mình.

Ấn tượng về "nam nhân đẹp mắt" và "tội nghiệp nằm trên giường bệnh" lúc nãy lập tức sụp đổ tan tành.

Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

—— Đúng là sát thần.

Môi Sở Triệu Hoài mím chặt, chỉ sợ hồn bay ra khỏi miệng.

Những sợi tóc đen nhánh đan xen với vết máu trên má, Cơ Tuân hệt như ngọc diện Diêm La lấy mạng, hoàn toàn không còn bộ dạng thoi thóp sắp chết như nửa khắc trước, ôn tồn cười hỏi: "Sợ à?"

Sắc mặt Sở Triệu Hoài trắng bệch nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Đâu, đâu có."

Vừa dứt lời, Cảnh Vương phi anh dũng gan dạ đột nhiên xụi lơ, lảo đảo ngã phịch xuống đất.

Ngất xỉu.

Cơ Tuân: "......"