Chương 26: Đánh bạc

Tiểu thế tử, quả thực xứng đáng là con cháu của dòng tộc quyền quý, xe ngựa của hắn không chỉ trang trí bằng ngọc châu mà còn được chạm trổ dát vàng tinh xảo. Thật dễ nhận thấy, hắn thừa hưởng thói quen phung phí của phụ thân, như thể việc sống giản dị trong hoàng tộc sẽ mang lại bất hạnh.

Trong xe, một lò than âm ấm mang đến cảm giác ấm áp của mùa xuân.

Cơ Dực ngồi xếp bằng trên tấm thảm da hổ, nhắm mắt đánh giá Sở Triệu Hoài:

"Trông ngươi có vẻ gầy hơn trước kia?"

Sở Triệu Hoài đang mải miết ngắm nhìn chân nến vàng trên bàn nhỏ, thấy hắn vẫn hoài nghi, lập tức kéo áo choàng lại che kín hơn, thấp giọng nói một cách trầm tĩnh:

"Có thể là như vậy, gần đây tâm trạng không mấy tốt, ăn uống ít đi..."

"Hừ." Cơ Dực cười lạnh lùng. "Cá trong vương phủ sắp phải mọc chân mà chạy trốn vào ban đêm rồi, vậy mà còn dám nói ăn ít?"

Sở Triệu Hoài im lặng.

Dù Cơ Dực có phong thái kỳ quái, thừa hưởng từ phụ thân, nhưng hắn vẫn thiếu sự sắc sảo như Cơ Tuân. Hắn cảm thấy có điều gì không ổn với Sở Triệu Hoài, vô thức tiến tới, định gỡ khăn che mặt của y.

"Mấy ngày qua mà vẫn cố đeo cái khăn rách nát này, cởi ra cho ta xem!"

Sở Triệu Hoài lùi lại, né tránh: "Bệnh sởi vẫn chưa khỏi hẳn."

Cơ Dực không kiên nhẫn, quyết tâm ép buộc:

"Nếu vậy, ta càng phải chế giễu bộ dạng kém duyên của ngươi một lần— Cởi ra, đừng có trốn tránh!"

Sở Triệu Hoài thấy không thể thoát được, bèn hỏi thẳng:

"Ngươi có còn muốn chép sách không?"

Cơ Dực khựng lại: "Ngươi đang nói gì vậy?"

"Tối nay phụ thân ngươi sẽ về nhà, bản Vương phi nhất định phải đi hầu hạ." Sở Triệu Hoài nói tiếp, "Nếu ngươi ép ta cởi khăn che mặt, ta sẽ làm đi thổi gió bên bên gối."

Cơ Dực sững sờ: "......"

Hắn gần như phun ra một ngụm máu, tai đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận:

"Ngươi có biết xấu hổ là gì không?"

Sở Triệu Hoài thì chẳng quan tâm.

Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề bằng vài câu nói, việc gì phải giữ riêng thể diện chứ.

Cơ Dực thật sự rất sợ Cơ Tuân, dù chỉ là một lời đe dọa không có sức nặng, nhưng vẫn khiến hắn miễn cưỡng rút lui.

Hắn và Sở Triệu Giang không hoàn toàn hợp nhau, nhưng cũng chỉ gặp nhau vài lần trong năm, chưa đến mức thân thiết đến độ phải sống chung.

Không chỉ đơn thuần là những cuộc đấu khẩu âm dương quái khí, mỗi lần gặp gỡ giữa Cơ Dực và Sở Triệu Giang đều là những màn tính kế, hay lừa nhau vào những cạm bẫy.

Những hiểu biết giữa họ chỉ dừng lại ở bề nổi, với những hình ảnh mờ nhạt về “con nhà quyền quý” hay “kiêu ngạo ngông cuồng”, không có chút gì sâu sắc.

Gương mặt Cơ Dực toát lên vẻ lạnh lùng, hắn cắn một miếng bánh xốp, trong lòng bùng lên ngọn lửa quyết tâm mãnh liệt.

Tối nay, hắn nhất định phải khiến Sở Triệu Giang thua thảm hại, tới mức phải lăn lộn dưới đất; nếu không, hắn thề sẽ không mang họ Cơ!

---

Ngược lại, Sở Triệu Hoài hoàn toàn không nhận ra sự thù hận đang âm ỉ trong lòng Cơ Dực. Thấy hắn chợt trở nên im lặng, Sở Triệu Hoài thở phào nhẹ nhõm, vén rèm xe ngó ra ngoài.

Tuyết vẫn chưa rơi đồng đều, nhưng không khí đêm tiểu niên ở kinh thành thật sự náo nhiệt, tấp nập. Hơi thở phồn hoa tràn đầy xung quanh khiến người ta không thể nào ngừng ngắm nhìn.

Khung cảnh hoàn toàn khác biệt với Lâm An.

Sở Triệu Hoài chăm chú ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, chỉ một lát sau, xe ngựa lắc lư đã dừng lại.

Màn đêm buông xuống, những bông tuyết lớn bay lả tả trong gió, nhưng điều đó không làm giảm đi niềm say mê của mọi người khi thưởng thức cảnh đẹp trên thuyền hoa.

Minh Hồ gợn sóng như tấm lụa mềm mại, thuyền hoa được chạm khắc tinh xảo, rực rỡ dưới ánh đèn.

Trên đầu thuyền, hai chiếc đèn l*иg lụa lấp lánh, nhẹ nhàng lắc lư trên giá sơn mài, phá tan không khí lạnh lẽo của ánh tuyết.

Thuyền hoa chủ yếu phục vụ cho những cuộc vui chơi của các quan lại và quý tộc ở kinh thành. Cơ Dực rõ ràng là một vị khách quen thuộc, dẫn dắt mọi người lên một chiếc thuyền thượng hạng mang cờ hoàng gia một cách điêu luyện.

Sở Triệu Hoài ít nói cũng không thích hoạt động ồn ào, lặng lẽ theo sau không muốn gây chú ý.

Cơ Dực và Sở Triệu Giang vốn chẳng ưa nhau, lần trước đã bị Sở Triệu Giang đánh một trận tơi bời, chắc chắn không phải là vì nhiệt tình mà mời y đến chơi.

Ánh mắt Sở Triệu Hoài lướt quanh, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu điều.

Lần trước, Cơ Dực nói rằng "hẹn từ mấy tháng trước, tiểu niên đến Minh Hồ chơi", vậy nếu thực sự chỉ muốn uống rượu ngắm cảnh, tại sao phải hẹn sớm như thế?

---

Hi mọi người, tình hình mình được biết các chương đầu có 1 vài vấn đề, sau khi hoàn & có quyền quản lý mình sẽ edit lại các chương đầu nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.