Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy trong phòng khách ngồi xung quanh bàn ăn có ba người đang ăn cơm, nhìn quanh một vòng trong phòng, Ôn Hinh thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có người nào có diện mạo giống hệt cô.
Cũng chính là nói sau khi cô xuyên thân đến đây thì nữ phụ nơi này đã biến mất?
“Không phải muốn bỏ nhà đi sao? Sao không đi xa xa một chút, còn để cho mẹ tìm được!” Người bĩu môi nói là người phụ nữ mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trước bàn.
Dù sao cũng là đang nói đến cô, Ôn Hinh mắt điếc tai ngơ đứng ở cửa đảo mắt nhìn trong phòng, diện tích phòng không lớn, ước chừng có bốn phòng ngủ một phòng khách, bên trong bày trước mắt cô có một số vật dụng cũ kỹ, trên bàn ăn bày ra bánh bao thịt và một số món thịt khác.
Ba người ngồi trước bàn có hai nam một nữ, người nữ chính là người tầm mười ba mười bốn tuổi mới nói chuyện vừa rồi, hai người còn lại, một người hơn bốn mươi tuổi tai to mặt lớn, xem ra là cha của nữ phụ, người nam còn lại khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Bởi vì trong sách không có miêu tả chi tiết, vì thế Ôn Hinh phỏng đoán, đại khái đây là em trai và em gái của nữ phụ.
“Còn thừ ra ở cửa làm gì? Đóng cửa lại!” La Quyên quay đầu nói.
“Dạ.” Ôn Hinh mới nhấc chân bước vào, xoay người đóng cửa gỗ lại.
“Nhanh đi thay đồ rồi ra ăn cơm.” Cha nữ phụ ngẩng đầu nhìn cô, thốt ra một câu.
Ôn Hinh cầu mà còn không được, đồ cô đang mặc trên người cũng may có quân phục che lại, quân phục khá to dài qua mông, chỉ lộ một chút váy, cũng may cô mặc váy hoa nhuyễn, dưới ánh đèn vàng nhạt nhạt, không để mắt tới sẽ không thấy, cô phải đem giày và váy phong cách hiện đại toàn bộ thay hết.
Nếu không khó mà giải thích rõ chuyện quần áo.
“Phòng của chị phía trong, chị làm gì mà đẩy cửa phòng em?” Ôn Hinh ngại hỏi họ phòng mình ở đâu, chỉ nhìn thấy trước cửa treo đồ của con gái thì bước qua thăm dò trước, người nữ đó nhìn thấy quả nhiên tức giận hét lên.
Ôn Hinh nhanh chóng tìm được phòng của mình mở cửa phòng.
“Mẹ, mẹ xem chị có kỳ lạ không chứ!” Người nữ oán trách nói.
“Được rồi được rồi, mẹ việc nhiều, ngày mai thì chị đi rồi...”
Sau khi Ôn hinh đóng cửa phòng lại, cô thở phào một hơi, đem hành lý để một bên, cởi bộ quân phục đang mặc trên người lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Hai bên vai áo này vốn dĩ có sợi dây thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra sau lưng, nhưng bị người cứu cô kéo đứt rồi, cổ áo tạo thành hình chữ V lớn lộ ra nhiều chỗ.
Căn phòng không lớn, phòng này trước kia có lẽ là phòng chứa đồ, trên sàn còn để một số đồ, cô dễ dàng tìm được tủ bên cạnh giường, mở ra tìm thử, có một xấp quần áo chỉnh tề, chưa nói đến kiểu dáng có đẹp hay không, còn về chất liệu thì thô ráp.
Cô tuỳ ý lấy chiếc áo hoa xanh lam nền trắng và chiếc quần xanh lam.
Sau đó cởi chiếc váy dài đang mặc của mình, lấy bộ mới chọn mặc vào.
Ôn Hinh: “...” cảm thấy xấu muốn rớt nước mắt.
Để không cho người khác nghi ngờ, cô đặt váy dài vào trong vali, cũng may vali này tuy được đan bằng mây nhưng bên trong lót một lớp nhựa, quần áo bên trong không bị ướt, khoá xong mật khẩu thì cô đặt vào trong tủ, xong xuôi cô mới xoã tóc rồi đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra, bên bàn bốn người không có người nào ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú ăn cơm.
Vốn dĩ nói ít sai ít, cô không lên tiếng, chỉ tìm chỗ ngồi xuống.
“Chị lấy quân phục của ai?” Em trai của nữ phụ ngẩng đầu trước thì nhìn thấy cô đang cầm quân phục của nam.
“Chị con nhặt được ở bên sông.” La Quyên đang ăn một ngụm lớn thịt trắng giã tỏi, cô cho rằng Ôn Hinh muốn chết nhưng không thành, tự leo lên bờ, không nghĩ tới cô được người khác cứu, dù sao lúc cô đuổi tới xung quanh đã không còn người nào.