Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc trời càng lúc càng tối, Ôn Hinh cầm cái vali, quấn chặt quân phục quanh người, đi theo người phụ nữ mũm mĩm trước mặt đi được một đoạn, váy của cô sớm đã khô rồi, nhưng cô không dám cởi quân phục xuống, bởi vì cô phát hiện, người đi đường đều nhìn cô chằm chằm.
Thỉnh thoảng có một hoặc hai người đi bộ đi qua rồi còn quay đầu ngoảnh lại.
Những người này ăn mặc rất bảo thủ, không có phong cách gì cả, và màu sắc hầu hết đều có màu xám đen và xanh xám. Có một vài người phụ nữ thắt bím tóc, họ cứ nhìn vào váy và chân của cô ấy thì thầm riêng với nhau. Ôn Hinh nhìn theo ánh mắt của bọn họ, và tự xem tới xem lui váy và giày dưới lớp quân phục của cô, vải lụa thời hiện đại không bắt mắt, nhưng ở nơi này, so với chất liệu mà họ đang mặc thì có thể nói là tiên khí đẹp như gió thổi sóng lúa.
Chưa nói đến cô ấy còn không đi giày cao gót, chỉ mang một đôi giày bệt hở mũi đan chéo bằng vải lanh, dù vậy, cô ấy vẫn trông rất tinh tế và bắt mắt.
Chẳng mấy chốc họ băng qua đường lớn, rẽ vào một nơi toàn nhà máy, khi bước vào, trong nồi có mùi thơm của thịt rán với hành phi, người tới lui càng ngày càng nhiều. "Chị La..."
“Chị La, chị về rồi à?” Có nhiều thanh niên chào hỏi, ánh mắt họ thỉnh thoảng lại lặng lẽ đảo quanh người của Ôn Hinh.
Một người phụ nữ từ trong căn nhà đi ra với một cái bát trống rỗng, vừa nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Ây yo, mới về à? Hôm nay nhà ăn có bánh bao thịt, mau gọi món đi, trể sẽ hết sạch đó."
Nói xong thì nhìn thấy Ôn Hinh đang ở phía sau La Quyên, lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Đừng có nói, Ôn gia các người định ở nhà máy thịt của chúng ta một tháng, càng ngày càng xinh đẹp. Lúc mới tới, người thì gầy gò, hốc mắt thâm quầng, mới được vài ngày thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn như củ hành tây bóc vỏ trở nên non nớt hơn rồi."
La Quyên cũng a a trả lời: "Nhà có đông con nên không có thời gian quan tâm đến cô ấy, sau khi sinh ra thì để cô ấy lớn lên ở nông thôn, trưởng thành như một cô gái hoang dã, cô ấy mười tám tuổi rồi, nếu như còn không thay đổi thì có thể sẽ gả không được.”
Người phụ nữa đó liền cười nói: "Lớn lên với diện mạo thế này thì lo lắng gì chớ, chuyện khác không nói tới, xưởng thịt có bao nhiêu thanh niên, bọn họ đều nhìn trúng cô ấy, ngay cả con trai tôi cũng thích con gái như nhà họ Ôn, cô cũng phải chọn a."
Hai người trao đổi vài câu rồi chia tay, La Quyên quay lại phỉ một tiếng:
"Con trai cô mà cũng xứng?"
Trong lòng Ôn Hinh đang thấp thỏm không yên, xem ra cô thực sự xuyên sách rồi, vừa rồi trong lúc qua đường cô nhìn thấy có một gia đình mở cửa sổ, trên tường dán một thứ giống như là niên lịch, bên trên viết năm một chín bảy chín.
Điều này khiến cô rối bời, xuyên sách đây đúng là việc khó bề tưởng tưởng, hơn nữa thế giới trong sách hoàn toàn xa lạ với cô, cô không biết phải làm sao, nên tạm thời chỉ có thể đi theo mẹ của nhân vật nữ phụ này.
Đồng thời, cô cũng nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, cô đây là xuyên thân, bởi vì quần áo mặc trên người vẫn là quần áo của chính mình, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn vàng hồng đính kim cương quen thuộc, cho nên vấn đề là ở chỗ này. Cô đã xuyên qua đây rồi, vậy còn vai nữ phụ của nguyên tác thì sao?
Chẳng lẽ khi cô xuất hiện với thân phận này thì nữ phụ trong sách sẽ biến mất?
Nếu như nữ phụ không biến mất thì cô phải làm thế nào?
Mọi thứ đều không có manh mối, vì vậy bây giờ chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó. La Quyên trước đó còn tức giận đến mức hồ đồ, lúc này mới quay đầu lại nhìn Ôn Hinh, vừa nhìn thấy tóc của cô thì tức giận mắng: "Bím tóc xù thành như thế kia, giống như bà điên, mất mặt quá đi! Mau quay về chải lại đi!"