Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trở về, nghĩ tới đây, Ôn Hinh ngồi cạnh bờ sông cuối cùng vỗ trán một cái, thật giống như chính bản thân nói những lời này, rồi vứt lại sách, đứng dậy chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên trời đất quay cuồng, cô hôn mê bất tỉnh...
Sau khi ngất đi, chuyện gì cô cũng không biết.
Tỉnh lại mở mắt ra, thì thấy một anh đẹp trai mặc áo ba lỗ, nửa đứng trước mặt, ánh mắt lo lắng nhìn cô, bây giờ nghĩ lại thấy anh ta có đôi mắt rất sáng, vai rộng eo thon, trên cánh tay, cơ bắp có những chuyển động nhẹ nhàng, lúc cúi người giống như có thể thấy được cơ ngực săn chắc.
Mặc dù ngồi ở đó, nhưng là chân dài lại không giấu được, đặc biệt là nước còn không ngừng chảy xuống gương mặt nghiêm nghị, thật sự quá gợi cảm!
Cô bởi vì cơ thể đặc biệt của mình, bình thường cũng không tìm bạn trai, một khi tìm, thì nhất định phải là người mình vô cùng ưng ý, nếu không sẽ thua lỗ lớn, mà người trước mắt lại rất có nhan sắc và khí chất, là người duy nhất từ trước đến nay cô cảm thấy hài lòng, lúc ấy trong lòng còn chút mơ hồ, cho là nằm mơ, rất sợ tỉnh dậy quá nhanh, liền trực tiếp hôn anh.
Kết quả không nghĩ tới, đây không phải là mơ.
Hôn được mấy giây, đối phương liền dùng sức đẩy cô ra, làm đầu cô còn bị đập trên một tảng đá.
Sau đó người liền rời đi.
Cô vật lộn hồi lâu mới ngồi dậy được, quần áo trên người bị ướt, quần áo lại còn làm bằng chất liệu tơ tằm, quá mỏng, một khi ngâm nước, giống như không có mặc gì, nếu không phải nhiều nếp gấp, cô thiếu chút nữa là bị lộ toàn bộ, liền thuận tay kéo bộ quân phục bên cạnh, che những chỗ xấu xí, mới vừa che lại thì một người phụ nữ trung niên chạy tới, chạy về phía cô mắng một trận.
Mắng đến mức cô cũng không có cơ hội trả lời.
Cô xoa đầu, nghe người phụ nữ đó liên tục nhắc đi nhắc lại Diêm gia, Phó gia, đắc tội, trả thù, còn có làm người giúp việc...
Người giúp việc? Ôn Hinh đột nhiên giống như hiểu được chuyện gì, đầu óc tỉnh táo.
Từ từ cô liên kết các sự kiện lại với nhau.
Người giúp việc, Diêm gia, Phó gia.
Đắc tội với Diêm gia, sợ trả thù, gả cho kẻ ngu...
Đây không phải là nội dung trong cuốn tiểu thuyết sao?
Không thể nào? Cô trợn to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt.
Ánh mắt cô quét qua mái tóc ngắn của bà, còn có quần áo trên người bà dáng vẻ cũng rất xưa, còn có chiếc áo ngắn tay rất cỏ điển, vải vóc cũng là kiểu dáng của thời kỳ trước, chiếc quần dài màu đất lại rất lớn, không giống với của người hiện đại, cuối cùng, nhìn xuống đôi giày vải thêu hoa trên chân bà.
Ôn Hinh trợn tròn mắt.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm được gì đó quen thuộc, để chứng minh là mình đoán sai rồi.
Nhưng quang cảnh chung quanh hoàn toàn xa lạ, cô còn thấy những khẩu ngữ được dán lên tường ngoài rừng cây?! Cùng với những ngôi nhà với bức tường thấp, màu tường loang lổ... Kiến trúc cũ kỹ đến mức như quay về mấy thập niên trước.
...
Không không không, không thể nào!
Cô bị dọa sợ đến cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Hẳn... Hẳn là sẽ không xuyên không vào quyển sách chứ?
Quyển sách kia lại được bố trí từ những thập niên trước!
Oh no!
...