Chương 27: Ra lệnh (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ôn Hinh về đến nhà bếp, sắp xếp lại đồ, cảm thấy bản thân cần gì phải làm khổ chính mình, không vui vẻ mà cầm cái chén xới nửa bát cơm, tiện tay thêm chút canh, sau đó không ngừng dùng muỗng múc cho vào miệng, đến cái thế giới này, cô không có nơi nào có thể đi, không tiền, không thẻ, không có thư xác minh, phải làm sao đây?

Âm thầm thở dài trong lòng, nhưng cô không muốn quay về nhà họ Ôn.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tạm thời “Nhịn nhục”, nghĩ xem có cách nào kiếm được ra tiền, tiếp đến làm thư xác minh, đến lúc đó, cho dù có cầu xin chị đây, chị cũng sẽ không phục vụ nữa.

Nghĩ như thế, mới cảm thấy thoải mái một chút.

Mùi hương ngào ngạt, từ trong cốc nước bay ra, được nhỏ thêm 2 giọt dầu trái cây, uống vào đều là hương thơm cuả hoa quả, còn thơm hơn cả nước ép, cũng không quá ngọt.

Bầu không khi vừa rồi, Hà Văn Yên cũng không gọi Diêm Diệu Diệu ra, khi bắt đầu ăn cơm, Diêm Diệu Diệu mới bò lên bàn.

Đương nhiên bầu không khí cũng bị bế tắc, nhưng thức ăn không hề dư một tí nào, khi Ôn Hinh dọn dẹp mấy cái đĩa, đĩa đều sạch trơn.

Nhất là người vừa nói cô là chó mèo, lại vừa ăn sạch tất cả, ngay cả bánh tai heo của Diêm Diệu Diệu cũng không còn.

Lời vừa dứt, đã nghe âm thanh truyền từ thư phòng truyền ra.

.....

Sau khi dọn dẹp xong, rồi quay về phòng phủ ga trải giường, thật lâu sau đó, Diêm Vệ Quốc và Hà Văn Yên mới vệ sinh cá nhân xong, trở về phòng nghỉ ngơi, cô mới đi đến phòng vệ sinh.

Ở thời này, có nhà vệ sinh riêng trong phòng đã là không tệ rồi, những nhà bình thường khác đều chỉ có nhà vệ sinh chung, nhưng mà không có vòi sen, Ôn Hinh muốn gội đầu trước, gội đầu phải tự đi nấu nước nóng, sau đó pha lại cho vừa độ nóng, sau đó dùng ca từ từ gội.

Thật sự hoàn toàn đều là thủ công.



Xoay xoay một hồi thì cũng gội xong, sau đó lại dùng một ít tinh dầu dưỡng toàn thân, thuận tiện mát xa gương mặt mềm mại, lấy một bộ áo ngủ từ trong hành lý ra, cột lại áo khoác ngoài, mái tóc dài còn ướt sũng, rón rén từ trong nhà vệ sinh đi ra, chuẩn bị trở về phòng, cô vừa định tắt đèn, thì lại nghe thấy âm thành ở dưới lầu.

Diêm Trạch Dương uống nước ở dưới lầu, ngước mắt đã nhìn thấy người trong phòng khách, không biết mặc cái loại váy gì, phía dưới lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng ở phía sau, bởi vì hơi ẩm, nên càng hiện lên một cách rõ ràng, càng làm tôn lên gương mặt trắng nõn nà của cô gái, làn da như tuyết trắng như được bảo phủ bởi một lớp nước, mang theo một nét đẹp dịu dàng thanh sạch, đôi môi cũng màu hồng phấn, người vẫn chưa đến gần, mà hương thơm đã lan tỏa, càng ngửi càng rạo rực.

Anh lập tức cúi đầu.

Ôn Hinh nghĩ, anh không bình tĩnh, cô vẫn sẽ không đến gần anh, rõ ràng đã vờ như không nhìn thấy, vội vàng tắt đèn, chuẩn bị yên lặng rời khỏi phòng.

Mặc dù cô hài lòng với dáng người của mình, nhưng không thể nào chịu nổi được ánh mắt thù hận của người đối diện, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường, cho dù cô có cười với anh thì cũng không thay đổi được điều gì.

Nếu đã như vậy, cô cũng không muốn giao bản thân cho anh, cô cũng được xem là người hoạt động trong ngành dịch vụ, đối với việc bị khách hàng bắt bẻ cũng tính là có chút kinh nghiệm, khả năng bao dung cũng khá tốt, nhưng cũng không có nghĩa là cô không có lòng tự ái.

Dù cho cô không muốn động đến người, thì đối cũng muốn ngăn cản cô.

Cô giả vờ cúi đầu mỉm cười nói: “Anh có việc gì hả?”

“Đồ của tôi đâu?” Diêm Trạch Dương liếc mắt nhìn cô,

Ôn Hinh nhếch môi, cô không nghĩ rằng đối phương đột nhiên lại thừa nhận mối quan hệ với cô.

Đồ đạc ném ở nhà họ Ôn rồi, quên đem qua...