Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Quyên sững sờ, đừng nói, làn da của con gái lớn này của bà, thật là khéo sinh, lúc mới vừa đón về da vàng ốm yếu, khi đó đã đẹp đẹp rồi, bây giờ sau khi dưỡng một tháng nhìn lại đúng là thật đẹp a.
Bà càng nhìn càng thấy vui, miệng vui như sắp nở hoa, vui vẻ nhìn lên xuống đánh giá, bà thật không tin, đẹp kiều diễm thế này con trai Diêm Vệ Quốc có động lòng hay không?
Ở biên ải này tìm cũng tìm không được mấy người thanh tú thế này, cho dù lính nữ văn nghệ trong bộ đội cũng bì không được khuôn mặt thân hình quý nữ của bà, đẹp thế này, cậu ta là một thanh niên có máu mặt, còn không ưng ý?
“Mẹ, mẹ nhìn chị ấy đi, lãng phí như vậy, ống tay bị chị ấy xé rách! Tám mươi đồng đó! quá lụn bại rồi!” Em gái nữ phụ đứng bên cạnh nhìn Ôn Hinh, mắt nổi đom đóm, không vui vẻ tố cáo.
Có điều lần này, La Quyên lại không có mắng Ôn Hinh như mọi khi. Trái lại bà còn cười cười nói: “Con thì hiểu cái gì? Xé rất đẹp, xé rất đẹp, chính là kiểu dáng này, mẹ thấy con gái của tiểu Tôn ở nhà ăn xưởng mình mặc chiếc váy không tay cũng không đẹp như chị con, nhìn da chị con xem, mềm mại quá, mẹ nhìn còn muốn béo một cái...”
Ngay cả bà ta còn thấy mềm mại, huống chi con trai, sờ vào vừa mềm vừa trơn ai mà không động lòng? Có được đứa con mỹ nhân thế này, ngày ngày ở trước mặt, thần tiên cũng nhịn không được! La Quyên cười “ha ha ha”, cảm thấy việc đến Diêm gia hôm gia có hy vọng rồi. “Mẹ!” Em gái nữ phụ không hài lòng cũng không muốn nói gì. La Quyên đẩy cô con gái nhỏ của mình ra: “đi đi đi, qua bên này, con nít thì hiểu gì.”
Sau đó vui vẻ gọi Ôn Hinh, giọng điệu dịu dàng khiến người ta cảm thấy nổi da gà: “nào nào nào, mau qua đây ăn cơm, thế này thì đúng rồi, đứa nhỏ này cuối cùng nghĩ thông rồi, Diêm gia cũng không phải hang sói hang hổ gì, trong viện lớn nhà người ta tốt hơn nhiều so với nhà chúng ta, nếu con qua đó chính là đi hưởng phúc, nghe nói con trai của Diêm Vệ Quốc, lớn lên anh tài, gia thế lớn, con và cậu ta ở cùng nhau đúng là sài lang nữ mạo, trời sinh một cặp....”
Sài lang nữ mạo Cô xoa xoa cánh tay, ngại ngùng cười cười, tìm chổ đi vệ sinh. ...
Ăn cơm xong, La Quyên thu dọn đồ dùng dẫn Ôn Hinh ra ngoài, đi qua xưởng thịt có không ít thanh niên chạy ra nhìn chằm chằm Ôn Hinh với ánh mắt nóng bỏng. “Thím La, thím đi đâu đó?”
“Ôn Hinh thật sự rất đẹp, đẹp giống như tranh vẽ vậy...”
“Cút đi đồ nghé con, quý nữ của bà là miếng ăn của các cậu sao, đi làm việc đi!” La Quyên mắng một câu, sau đó ngẩng đầu dẫn Ôn Hinh rời khỏi khuôn viên nhà xưởng.
Ôn Hinh véo véo bím tóc, vẫn còn hiếu kỳ quay đầu lại xem, rất nhiều nam nhân của xưởng đang hướng ánh mắt nhìn theo cô, thấy cô quay đầu đều ngại ngùng đẩy đẩy nhau.
Cô cảm thấy họ cũng thật đáng yêu. Người ở thời đại này mặc dù cho cô ấy cảm giác thật đơn thuần, nhưng thật ra khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
“Con không cần phải chú ý đến mặt mũi của họ, chỉ cần cười một cái, vuốt mặt nể mũi, những cái này cũng không được tính là đòi hỏi lợi ích gì? Nhưng ta nói cho con biết, một lát nữa đi đến nhà họ Diêm, con phải biểu hiện cho thật tốt, đối với con trai của Diêm Vệ Quốc, tên là cái gì ấy nhỉ, cười với cậu ấy nhiều một chút, có nghe không? Phải gần gũi thân cận với cậu ấy nhiều một chút, đàn ông thấy mỹ nhân, dù cho việc gì đi nữa, con chỉ cần mỉm cười, thân thiết gần gũi, cậu ấy sẽ giúp đỡ con...” La Quyên vừa đi vừa nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng truyền đạt kinh nghiệm cho cô.
Ôn Hinh: “...”
Ở niên đại này, cũng thoải mái phóng khoáng như vậy sao?