Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi kết hôn, với thân phận, địa vị của nam chính không những đem lại cho cô cuộc sống vật chất phong phú, thân phận cô cũng theo đó nước dâng thì đẩy thuyền cao, cuộc sống từ đó vang danh mọi nẻo đường, phàm gặp việc không có lợi, đối thủ chỉ có con đường chết.
Ôn Hinh tức giận hừ một tiếng, cô ngược lại muốn xem xem, lần này, nếu như cô không viết thư cho Tống Thiến, không nói rõ bất cứ tình hình nào cho cô ta, Tống Thiến trong sách không có cách nào suông sẽ gặp nam chính, cuộc đời cô ta không có chân ái của nam chính cao phú soái, cô ta sẽ có cuộc đời hoàn mỹ, cuộc sống hạnh phúc hay không? ... ...
Ôn Hinh đợi người của Ôn gia đều ngã lưng, cô mới lặng lẻ đi rửa mặt súc miệng, vốn dĩ tưởng cô tức giận trằn trọc một đêm không ngủ được, không ngờ vừa nằm xuống chưa được hai phút đã chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng. Sáng dậy chải đầu, lười đi thắt bím tóc, lấy trong hộc tủ dây buộc tóc của nguyên nữ chủ buộc tóc đuôi ngựa.
Thực tế hiện tại cô hai mươi mốt tuổi, trong sách thì mười tám tuổi, nhưng vì thể chất “đặc thù” và bảo dưỡng hoàn mỹ của cô sẽ nhìn không ra sự khác biệt.
Mặc dù, cô và Tống Thiến hai người trước khi gây chuyện, cũng không có chuyện không thể nói cho bạn thân, nhưng có một số chuyện không thể tuỳ ý nói ra, ngay cả bạn thân thiết nhất cũng không thể nói ra, đó là bí mật mãi mãi giấu trong lòng.
Mà Tống Thiến của hiện tại cũng hoàn toàn không biết chuyện này, bởi vì không biết, vì thế cô ta thiết lập nữ phụ so với chính bản thân cô cũng có điều không giống. Ôn Hinh đặt kính xuống, sau đó kéo ghế ra, thoải mái đứng dậy.
Lấy cái váy màu vàng bên cạnh, tiện tay mặc vào rồi ngắm nghía.
Lúc trước khi còn học trường nghệ thuật, cô ấy cũng từng livestream một đoạn thời gian, cũng tính là một tiểu ngư đã ký hợp đồng với một tiểu chủ bá, với khuôn mặt này cô nhận được không ít quà và hoa tươi.
Khi livestream, không những tự mình hoá trang, các loại y phục, phụ kiện trang sức đều tự tay làm, may mà tay chân cô linh hoạt năng lực không tệ, vì thế chỉ cần chỉnh sửa vài điểm nhỏ, không có gì phải chê.
Cái váy này.... Cô nhìn nhìn, điểm quê mùa nhất chính là miếng đệm vai và hai ống tay, trực tiếp xé ống tay áo ra, tháo miếng lót đệm, biến tay dài thành không tay, rồi xé phần cổ lật ra ngoài biến thành cổ áo hình chữ V.
Nhìn thế này mới thuận mắt hơn một chút, cô tỉa ria ria mép mép thì mặc lên, cô lấy trong hành lý có khoá mật mã một dây thắt lưng màu trắng, thắt quanh eo. Soi soi gương, uhm, miễn cưỡng có thể mặc được rồi.
Màu vàng rất kén người chọn, mặc vào không hợp sẽ cảm thấy da đặc biệt đen trông không có tinh thần, ngũ quan không cân xứng.
Nhưng Ôn Hinh mặc vào hoàn toàn không có vấn đề gì, da cô trắng đến phát quang, vừa mềm mịn lại nhẵn bóng. Màu vàng càng làm tôn lên làn da trắng mịn, người càng tươi sáng. ... ...
Khi Ôn Hinh mở cửa đi ra, Cha Ôn đã đến xưởng thịt, em trai nữ phụ cũng không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại La Quyên ở nhà chuẩn bị dẫn Ôn Hinh đến Diêm gia và cô em gái nữ phụ hôm nay trường cho nghỉ phép.
“Ôn Hinh! Con ở trong phòng làm gì? Không biết hôm nay phải đến Diêm gia sao, mẹ nói con biết, hôm nay không muốn đi cũng phải đi, dám không nghe lời, mẹ...” Bà ta đang lớn tiếng hét.
Nhìn thấy cô trong phòng bước ra khiến người ta chói mắt như một mỹ nữ, mặc trên người chiếc váy màu vàng không tay, ôm sát người tôn lên thân hình mảnh mai.
Màu vải lót trên cánh tay và đùi lộ ra ngoài làn da trắng nõn nà, mềm mại như tuyết, chân mang đôi giày nhỏ màu trắng, cả người toát lên vẻ thanh khiết, có một loại khí chất vừa thanh thuần vừa nhu mì khó tả.