Editor: trang bubble ^^
Ngày mai là phải hồi kinh, thời gian rất là cấp bách, Thẩm Họa cũng không có cách nào mới ra Hạ sách này, bảo một tiểu đồng cầm thư viết tay của mình đưa đến trạm dịch cho Tống Tử Quận, hẹn gặp ở sạp chợ đêm của Hàng Châu. Chọn nơi này cũng bởi vì bên này phần lớn là cửa hàng mà bình dân bách tính thường đi, hai người lén lút gặp mặt không dễ bị người khác thấy, để tránh khỏi phát sinh lời ong tiếng ve. Vả lại, Thẩm Họa nữ giả nam trang làm học sinh thì cũng thường thường tới nơi này với Tống Tử Quận, hai người cũng tương đối quen thuộc.
Hôm nay, nàng mặc nữ trang, chọn chính là màu xanh nhạt thanh lịch nhất, chỉ là đã sớm nói mệt mỏi, Trụy Nhi cũng không dám quấy nhiễu nàng. Thẩm Họa bèn lặng lẽ ra khỏi Thẩm trạch, thuê xe ngựa tới chợ, nhưng vừa tới chợ, chỉ thấy dưới ghế ngang của xe ngựa lộ ra một cái đầu nhỏ tròn vo, "Thơm quá nha!"
"Dục Ca Nhi?" Thẩm Họa đầu tiên là sợ hết hồn, cho dù ai nhìn thấy một cái đầu nhỏ tóc tai bù xù cũng sẽ không bình tĩnh, rồi sau đó mới ngạc nhiên lên tiếng, "Con luôn núp ở bên trong?"
Tiểu Kỳ Lân hắc hắc nhếch miệng cười một tiếng, bản thân đã bò ra ngoài từ phía dưới, phủi bụi bặm sợ rằng dính trên xiêm áo, "Dạ à, Dục Ca Nhi thấy một mình tiểu mẫu thân ra ngoài, cũng không dẫn theo Trụy Nhi. Dục Ca Nhi không yên lòng, phải bảo vệ tiểu mẫu thân thật tốt mới được. Phụ thân nói thói đời này người xấu lại đặc biệt nhiều, thật là nhiều người xem tiểu mẫu thân là con mồi nhìn chăm chú đấy."
Giọng điệu này nghe qua quả thật giống như lời Tiêu Dịch nói, Thẩm Họa dở khóc dở cười, nhất định là Tiêu Dịch nói gì đó với Dục Ca Nhi, cho nên sừng sộ lên hỏi: "Là phụ thân bảo con trông coi ta?"
Tiểu Kỳ Lân không lên tiếng, Thẩm Họa bèn cầm thức ăn ngon hấp dẫn cậu nhóc, "Con nói thật với ta, một lát con muốn ăn cái gì thì mua cho con cái đó."
Ở dưới sự dụ dỗ thức ăn ngon của Thẩm Họa, Dục Ca Nhi không có cốt khí đầu hàng, "Hôm nay lúc tiểu mẫu thân ngủ, phụ thân tới trong phòng xem qua tiểu mẫu thân, phụ thân nói để con bảo vệ tiểu mẫu thân một tấc cũng không rời, nói có một tiểu tử họ Tống đang tìm tiểu mẫu thân đấy."
Ở tiệc rượu, nghĩ tới Tống Tử Quận chưa từ bỏ ý định, lại đi tìm Tiêu Dịch. Tiêu Dịch này nhất định là biết quan hệ bạn đồng môn của nàng và Tống Tử Quận, cũng thế, tới Hàng Châu nếu muốn nghe ngóng cái gì cũng dễ như trở bàn tay. Loại chuyện như vậy vốn không nên gạt Tiêu Dịch, có điều vừa tới Tiêu Dịch bận rộn vì chuyện trừ phiến loạn, Thẩm Họa cũng không muốn gia tăng gánh nặng của hắn. Thứ hai liên quan đến con đường làm quan của Tống Tử Quận, theo sự nhỏ mọn của Tiêu Dịch, ngộ nhỡ làm cho hắn khó coi nên làm sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, loại chuyện như vậy quả thật không lừa gạt được, không bằng trở về Kinh Thành lại nói rõ ràng với Tiêu Dịch, nhưng hôm nay nàng nhất định phải nói rõ với Tống Tử Quận trước mới được.
Thẩm Họa ôm Dục Ca Nhi chọn gian hàng hẹn xong trong thư, là một cửa hàng hoành thánh nhỏ. Trên đường, người đi đường lui tới rao hàng nối liền không dứt, hết sức náo nhiệt.
Nàng mua một l*иg bánh bao thủy tinh cho Tiểu Kỳ Lân trước, vỏ ngoài mềm mại bù xù giống như bánh bao lớn trắng noãn vậy, khẽ cắn mở bên trong trũng xuống có viên mỡ heo trong suốt óng ánh, còn có thể thấy được các loại nhân quả mơ hồ bao quanh, hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Thấy cậu nhóc ăn vui sướиɠ, nàng sờ sờ đầu của cậu. Thật ra trong lòng là khẩn trương, một lát Tống Tử Quận tới, không biết nên trả lời và từ chối tình nghĩa của hắn như thế nào, ngay khi trong suy nghĩ giãy giụa một phen thì nhìn thấy hắn trong tầng tầng bóng người.
Tống Tử Quận hiển nhiên cuống quít mà đến, ngay cả búi tóc cũng có chút rời rạc lại không chú ý. Vừa thấy được bóng dáng quen thuộc bên kia, hắn lại sửng sốt tại chỗ, lúc ấy nhìn thấy bút tích quen thuộc, cho rằng Thẩm hiền đệ cũng trở về Giang Nam, nhưng chỗ hẹn xong kia rõ ràng là nữ tử. Huống chi, nàng kia thấy hắn thì còn cố ý gạt mũ che mặt, lộ ra gương mặt kinh hồng rực rỡ, dần dần trùng khít thành giống nhau như đúc với gương mặt Thẩm hiền đệ kia. Mà vẻ ngoài khuynh thành của nàng không chỉ có dẫn hắn đến, ngay cả người đi đường chung quanh đi ngang qua cũng không khỏi rối rít nghiêng đầu ló ra nhìn.
Mỹ nhân tự nhiên không có ai không thích nhìn, Tống Tử Quận ngơ ngác đi tới.
Thẩm Họa lên tiếng nói: "Tử Quận huynh......" Là giọng trầm khàn sau khi đặc biệt đè thấp giọng nói xuống, âm điệu hệt như nàng thường xuyên dùng khi giả trang làm nam nhi.
Tống Tử Quận càng thêm trợn mắt hốc mồm, "Thẩm...... Thẩm hiền đệ?" Hắn đứt quãng thử hỏi dò.
Thẩm Họa lúng túng gật đầu một cái, Tống Tử Quận hít sâu một hơi ngồi ở bên cạnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của Thẩm Họa, giống như là muốn tìm ra một chút đặc điểm không phải của Thẩm hiền đệ từ trên người nàng, nhưng hiển nhiên hai người trừ nam nữ khác biệt, không có hình dạng nào không phải tương tự.
Tống Tử Quận ngu nữa giờ phút này cũng hiểu, Thẩm hiền đệ là nàng, còn có muội muội ruột của hắn cũng là nàng, trên mặt tuy rằng hốt hoảng nhưng trong lòng lại dâng lên vô hạn vui mừng.
"Tử Quận huynh muốn ăn cái gì? Ta đã chọn hai chén mì vằn thắn, một lớn một nhỏ."
"Ta cũng mì vằn thắn như thế thôi." Thẩm Họa vội vàng kêu ông chủ nhiều thêm một chén.
Hiện tại Tống Tử Quận có chút bối rối, Thẩm Họa không phải là người có lỗi, hai người đối với mặt không nói được lời nào như vậy rất là lúng túng. Thẩm Họa không thể nào ngoạm ăn, Tống Tử Quận cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, ngược lại một tiếng ăn ngon của Tiểu Kỳ Lân đánh vỡ yên lặng ở giữa hai người, thì ra là Tiểu Kỳ Lân mới vừa ăn xong cái bánh bao cuối cùng.
Thẩm Họa vội vàng lấy khăn tay lau miệng cho cậu, nhưng lúc này hình như Tiểu Kỳ Lân mới chú ý tới một người ngồi đối diện bọn họ. Tiểu Kỳ Lân ngồi ở trên ghế gỗ, bởi vì thân thể nhỏ chỉ lộ ra đầu đen nho nhỏ, nhìn chằm chằm người đối diện, trong mắt tràn đầy khıêυ khí©h.
Tiểu Kỳ Lân chu chu môi, bộ dáng vô cùng thân mật kề sát Thẩm Họa, "Tiểu mẫu thân, người này là ai?"
Tống Tử Quận bị cậu nhóc nhìn cả người không được tự nhiên, Thẩm Họa cũng thấy bộ dáng Tiểu Kỳ Lân nhe răng nhếch miệng, "Hắn cũng không phải là người xấu, là bạn đồng môn lúc ta nhập học."
Tống Tử Quận miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, vì sao cậu nhóc này gọi nàng là tiểu mẫu thân, "Tử......" Hắn cảm thấy rất là kỳ cục, nhưng vẫn là sửa lời nói: "Thẩm cô nương, đứa bé này là?" Bởi vì hiện tại Tiểu Kỳ Lân lớn lên, mặt mày càng ngày càng giống như thân mẫu Tạ Uyển, ít nhiều gì cũng tương tự với Thẩm Họa, vô cùng dễ làm người ta hiểu lầm bọn họ là mẹ con.
"Đây là con trai của Tiêu tướng quân."
"Vậy vì sao gọi Thẩm cô nương là tiểu mẫu thân?"
"Tử Quận huynh chắc đã từng nghe được, nguyên phối của Tiêu tướng quân mất rồi, để lại một đứa con trai. Ta với Dục Ca Nhi có duyên, bé cũng cảm thấy chơi thật vui mới gọi lung tung."
Tống Tử Quận nghe xong trong lòng thở phào một hơi, trên mặt hiển nhiên thả lỏng.
"Thì ra là Tiêu tiểu công tử."
Tiểu Kỳ Lân không thân thiện hừ một tiếng, làm cho Thẩm Họa đặc biệt lúng túng, chỉ có thể vô lực nâng trán, hy vọng mì vằn thắn nhanh chóng đi lên, chặn lại miệng cậu nhóc mới được. Vốn là muốn nói rõ ràng chuyện này, hiện tại chỉ có thể đợi Dục Ca Nhi ăn no, ngủ ngon đưa đến xe ngựa, nàng mới có thể nói chuyện kia với Tống Tử Quận.
Hiện tại bóng đêm càng ngày càng nồng đậm, nhìn tới một con đường xa xa, tất cả đèn l*иg lớn nhỏ hoặc là phát ra ánh sáng đỏ rực, hoặc là sáng mờ nhá nhem, tiếng dòng người hối hả chọn lựa thức ăn ngon liên tiếp, mùi thơm đập vào mặt từng đợt, cậu nhóc tham ăn nước miếng chảy ròng.
Chờ ông chủ bưng mì vằn thắn lên tới trên bàn, Tiểu Kỳ Lân ló cổ ngửi một cái, chỉ nói thơm quá, bèn muốn bưng chén lên bắt đầu ăn.
"Buổi tối khuya, đừng uống quá nhiều nước canh nhé! Bằng không lại sẽ......"
Tiểu Kỳ Lân nghe xong lời này vội vàng kháng nghị, "Tiểu mẫu thân......" Lo lắng chuyện mình đái dầm bị người ngoài biết, không, ai biết cũng không được, cũng bởi vì để Quận chúa Trăn Trăn biết chuyện đái dầm của cậu, Trăn Trăn còn nói mắc cỡ, nàng là tỷ tỷ, bởi vì người đái dầm không thể làm ca ca. Tiểu Kỳ Lân vẫn để chuyện này ở trong lòng, dốc lòng sẽ không đái dầm nữa.
Thẩm Họa cười cười với cậu, sờ sờ đầu lần nữa, dùng một loại nụ cười chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời nhìn cậu nhóc động đũa.
Bên cạnh, Tống Tử Quận nhìn bộ dáng hai người thân mật, mặc dù không phải mẹ con, lại hơn hẳn mẹ con, trong lòng không biết từ đâu sinh ra một mùi vị khác, phảng phất lần này đến nơi hẹn lại như một thân một mình.
Tống Tử Quận có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi nàng, Thẩm Họa cũng có quá nhiều lời muốn nói với hắn, hai người đồng thời nói ra một chữ "Ngươi", nhất thời sững sờ, lại là yên lặng một hồi.
Lúc lâu, Tống Tử Quận lại khẩn trương mở miệng lần nữa, "Ta biết rõ ngươi không thích rau thơm, tất cả đều cho ta đi!" Nói xong cũng muốn đưa chiếc đũa tới trong chén của Thẩm Họa gắp ra ngoài.
Tiểu Kỳ Lân đang nuốt xuống một cái vằn thắn trong suốt mềm mịn, sau khi thấy tính tình cậu nhóc lại nổi lên, "Hừ, ngươi lấy lòng nữa, tiểu mẫu thân của ta cũng sẽ không thích ngươi. Tiểu mẫu thân trở về Kinh Thành sẽ phải thành thân với phụ thân ta, trang ## bubble ngươi không có hi vọng rồi!" Cậu còn làm một mặt quỷ hả hê về phía hắn!
Thẩm Họa hít sâu một hơi, nên tới dù sao cũng phải tới, mượn miệng cậu nhóc này nói ra ngoài có lẽ không tồi.
"Tử Quận huynh, lúc ấy là ta chưa từng suy tính thỏa đáng, lại để cho ngươi vào hoàn cảnh khó khăn, tất cả đều là lỗi của Thẩm Họa ta. Xin lỗi, mong rằng Tử Quận huynh tặng lại ngọc bội cho ta."
"Tại sao?" Tống Tử Quận lẩm bẩm một câu.
Thẩm Họa cũng thản nhiên nói ra tỉ mỉ với Tống Tử Quận vì sao mình nữ giả nam trang vào học đường, vì sao đến Kinh Thành, lại vì sao nói tới chuyện ngọc bội ước hẹn.
"Tử Quận huynh tuổi trẻ tài cao, văn nhã tuấn tú, tính tình ôn hòa, lại là xuất thân bình dân, giữa hai chúng ta không đến nỗi chênh lệch quá lớn. Lúc ấy ở trong lòng Thẩm Họa, Tử Quận huynh là một thí sinh vị hôn phu cực tốt, lúc ấy ta là thật lòng. Chỉ tiếc cõi đời này có thể lừa gạt ai cũng không lừa được bản thân cả, trong lòng ta đã có đối tượng, nếu vẫn dây dưa với huynh, cũng không tốt đối với hai người."
Lần này, ngôn ngữ của Thẩm Họa rất rõ ràng hết mức, Tống Tử Quận vẫn nhíu chặt lại chân mày, không biết ý nghĩ trong lòng thế nào, qua một lúc lâu, mới nghe Tống Tử Quận nói: "Ăn trước đi, cũng sắp lạnh rồi, ta cầm chén của ngươi qua để ông chủ thêm chút canh nóng hâm một chút." Nói xong cũng đứng lên không nói lời nào rời đi.
Thẩm Họa nhìn tấm lưng kia than thở một hồi, Tiểu Kỳ Lân vội vàng lấy ra một con vật nhỏ rất xanh từ trong cẩm bào nhỏ ném vào trong nửa bát vằn thắn của Tống Tử Quận.
"Dục Ca Nhi, con đang làm cái gì?" Thẩm Họa quay đầu thì liếc thấy Tiểu Kỳ Lân lén lút, nhưng mà không thấy rõ ràng. Dục Ca Nhi chỉ lắc đầu một cái, cười hì hì, "Dục Ca Nhi muốn xem thử vằn thắn trong chén của hắn có lớn hơn Dục Ca Nhi không?"
"Đều lớn như nhau! Ngoan, ăn thật ngon."
Tiểu Kỳ Lân nháy nháy mắt, "Ừ" một tiếng về phía Thẩm Họa, tiếp tục gẩy thịt trong chén, nhưng Thẩm Họa có chút không tin, đang định xem một chút trong chén đối diện có gì kỳ hoặc, Tống Tử Quận đã trở về.
"Hâm nóng được rồi." Sau khi hắn nói một câu ngắn gọn bèn ngồi xuống tiếp tục ăn nửa bát vằn thắn vừa nãy, Thẩm Họa đang do dự có nên nói cho biết hắn đừng nên ăn hay không, đột nhiên chỉ thấy sắc mặt hắn một nửa xanh, ngay sau đó trợn to hai mắt, che miệng chạy đến ven đường nôn mửa ọe ọe từng ngụm từng ngụm.
"Dục Ca Nhi, con làm cái gì?"
Lúc này cậu nhóc đang cười khanh khách ngưỡng trước lật sau, "Sâu nhỏ xanh."
Thẩm Họa vừa nghe cũng suýt chút nữa buồn nôn, lại có chút tức cậu nhóc nghịch ngợm này, hết sức bất đắc dĩ. Bản thân Tống Tử Quận thì có một loại phong cách văn nhân thư quyển hấp dẫn nử tử, dáng dấp vừa trắng nõn. Lúc này, hắn lại nôn mửa không có hình tượng, nhưng vẫn dẫn tới người chung quanh tránh qua đứng xa xa nhìn, chỉ chỉ chõ chõ. Tuy là như vậy cũng có mấy nữ tử tuổi xuân mắc cở gương mặt đỏ bừng chạy tới đưa khăn cho hắn.
Thẩm Họa vừa thở dài một tiếng, Dục Ca Nhi đang vớt sâu xanh nhỏ kia ra từ trong chén Tống Tử Quận, cho Thẩm Họa nhìn, "Là bùn màu nặn, không phải thật."
Thẩm Họa, "......"
Ông chủ quán vằn thắn, "......"
Khi những lời này của Dục Ca Nhi vừa ra khỏi miệng thì hai đại hán râu quai nón đang ngồi ở gian hàng cách đó không xa, một người trong đó cười bả vai run rẩy không thôi, một người khác chợt ấn chặt bả vai hắn cười giống như giũ sàng vậy. Sắc mặt hán tử đột nhiên biến đổi, chỉ còn lại đau đến kêu rên, cũng không dám lớn tiếng gào thét. Cầu Dũng giả trang thành đại hán, trong lòng vô cùng u buồn, rõ ràng mới vừa rồi Tướng quân cũng cười, rõ ràng không nghĩ đến nhưng vẫn cứ dùng quân lệnh ép buộc! Thật oan uổng!
Thẩm Họa đưa tới khăn thơm mình thêu, "Như thế nào? Mau lau một chút đi!"
Tống Tử Quận nhận lấy khăn, đầu ngón tay lưu hương một hồi, nhẹ nhàng lau lên khóe miệng, hương vị kia vào mũi, chính là không muốn ói ra, "Thẩm hiền đệ." Hắn đột nhiên kêu cái tên này của nàng.
Dưới sự hoảng hốt, Thẩm Họa đáp lời, chỉ thấy Tống Tử Quận nắm khăn tay thật chặt, mặt cũng đặc biệt đỏ nói: "Nếu là Thẩm cô nương ở đây, tử quận không nói ra miệng được, ta...... Ta sẽ đợi nàng, cho đến nàng thành thân trước, ta vẫn sẽ chờ đợi!"
Thân thể Thẩm Họa cứng ngắc một cái, chỉ có thể nói thật nhanh một câu thật xin lỗi, "Đừng đợi! Gia muội không đáng giá ngươi đối tốt với nàng." Nói xong Thẩm Họa bèn ôm Dục Ca Nhi trở về, ngoài ra lại đến một quán bánh bao hấp gói mấy bánh bao thịt lớn trở về xe ngựa.
Tống Tử Quận đưa mắt nhìn Thẩm Họa rời đi, mới chậm rãi ưỡn thẳng thân thể, không khỏi đưa khăn tay đặt ở chóp mũi hít hà, hình như là cảm thấy chưa đủ lại dán vào trên bờ môi của mình, ngón tay vuốt ve đường may tỉ mỉ trên khăn tay, ngơ ngác sững sờ. Nghĩ đến mới vừa rồi giai nhân đang ở bên cạnh, trong lòng hắn tuôn trào một luồng xao động, lông mày của nàng, môi của nàng, xương quai xanh rung động lòng người của nàng, không biết dùng bút mực miêu tả bộ dáng nữ nhi gia bao nhiêu lần, cũng không linh hoạt như vừa nãy, dường như là bừng bừng ra từ trong tranh, càng đẹp hơn trong tranh.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến phía sau hắn: "Có phải Tống đại nhân quên trả khăn tay của tiểu biểu muội nhà ta hay không? Nếu mà Tống đại nhân dùng đủ rồi, chẳng biết có thể giao cho tại hạ được không?"
Tống Tử Quận nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nam tử cao lớn, mặc đã thay đổi trang phục người Hồ, bày ra thân thể đường vân bắp thịt căng đầy vô cùng tinh tế.
Hắn ta ngẩng đầu mà bước đi tới trước mặt hắn, đôi tay thẳng tắp, cặp mắt phượng thâm thúy giống như đầm sâu kia đang gắt gao nhìn chằm chằm trên khăn thơm kề bên mép mình.
Chân mày Tống Tử Quận nhíu sâu hơn, chưa từng nghĩ tới Tiêu tướng quân cũng sẽ ở nơi này. Nhưng Tiêu Dịch híp mắt phượng nhìn chòng chọc hắn một lúc lâu, Tống Tử Quận không có bất kỳ động tác nào, sự kiên nhẫn của Tiêu Dịch hình như là tiêu hao hết rồi.
Rút ra kiếm Song Long từ bên hông, chỉ một kiếm đi xuống, Tống Tử Quận bị chói mắt đều sắp không mở ra được, đợi nhìn thấy thì khăn trong tay đã mất đi một góc không trọn vẹn, mặt khác một phần lớn lại rơi vào trong tay Tiêu Dịch.
"Nếu để cho bản tướng quân phát hiện chuyện ngươi làm tổn hại đến danh tiếng của Họa Nhi, kiếm này của ta lại là phải thấy máu mới có thể thu vào trong vỏ."
Nói xong khí lạnh cả người Tiêu Dịch càng tăng lên, chỉ để lại Tống Tử Quận sợ hãi đầy mặt.
Sau khi đợi Tiêu Dịch đi rồi, vẻ khiêm nhường và sợ hãi trên mặt Tống Tử Quận mới tính dần dần tiêu tan, thay vào đó lại là một nụ cười dữ tợn thoáng qua mà người khác đều chưa từng thấy. Hắn lại để một góc khăn tay vào chóp mũi lần nữa, nhẹ nhàng hít hà, mùi thơm thoang thoảng cũng đã không dễ ngửi thấy. Tống Tử Quận lại cười một tiếng, đã khôi phục lại nụ cười mà Trạng Nguyên Lang trắng noãn nên có. Họa Nhi, nàng là của ta!