Chương 8

Chương thứ tám : Happy Ending

22.

Trình Phong cũng không có nghĩ đến, hắn sẽ ở trạm xe lửa đón Duẫn Từ.

Lúc đó Duẫn Từ khóa trái mình trong nhà vệ sinh ở trạm xe lửa, người nọ tới gõ cửa một trận, thấy Duẫn Từ không chịu mở cửa, hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu liền đi, Duẫn Từ bị dọa sợ không ít.

Trình Phong mặc áo khoác và quàng khăn cho cậu, quấn cả người cậu bên trong, chỉ để lộ ra bên ngoài một khuân mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Hai người vừa nói vừa đi ra trạm xe lửa, Trình Phong hỏi Duẫn Từ sao lại quay về, cậu cũng không nói, vẻ mặt hoảng hốt, Trình Phong bảo cậu lên tiếng cậu mới phản ứng lại.

Trình Phong nói: "Chuyện của hội học sinh không phải có người khác xử lý rồi sao? Không phải hôm nay cũng là 30 Tết rồi, cũng không ai chịu làm việc vào lúc này nữa?"

Duẫn Từ mông lung nói: "Không phải chuyện hội học sinh, là những chuyện khác. . . . . ."

Trình Phong dừng một chút hỏi: "Vậy cậu không có người nhà ở đây, có chỗ ở sao?"

Duẫn Từ như lại đang suy nghĩ chuyện khác, Trình Phong hỏi xong một lúc cậu mới "A" một tiếng, cũng không nói là có người quen ở đây hay không.

Trình Phong: "Tránh qua đây. . . . . . Đâm vào người ta bây giờ. . . . . . Xong ."

Hắn bắt được cổ tay Duẫn Từ, lòng bàn tay trơn, chỉ cầm được ngón tay cậu. Hai thanh niên cao lớn tuấn tú cứ như vậy cầm tay nhau, ở trên đường một trước một sau tiến về phía trước.

Không biết phải qua bao lâu mới thấy Duẫn Từ phản ứng, ngón tay bất an hơi giật giật, giương mắt hỏi Trình Phong: "Chúng ta bây giờ. . . . . . Đi đâu?"

"Nhà tôi." Trình Phong không quay đầu nói

Đây là lần đầu tiên Duẫn Từ đến nhà họ Trình

Trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Trình Phong dẫn người khác về nhà.

Duẫn Từ có chút e lệ, ánh mắt thật giống nai con, nhìn vào bên trong một chút rồi lại cúi đầu không dám nhìn nữa, đứng trước cửa nói chuyện với Trình Phong cũng phải nhỏ giọng.

Trình Phong cười cậu nói: "Cậu khẩn trương cái gì? Trong nhà không ai, sẽ không có chuyện vợ xấu xí gặp cha mẹ chồng khó tính đâu."

Duẫn Từ thở phào nhẹ nhõm, chân mày vừa nhăn chặt giờ cũng dãn ra : "Đêm 30 tết, trong nhà cậu lại không có ai sao?"

Trình Phong nói: "Quen rồi, đàn ông mà, không sao." Hắn hướng về phía Duẫn Từ đá lông nheo: "Đừng có cởi mỗi áo khoác không, đem quần áo của mình cởi xuống hết."

Duẫn Từ hai má chợt đỏ ửng: "Tớ lần đầu tiên tới nhà cậu, làm sao mà cậu lại. . . . . ."

"Cũng bởi vì lần đầu tiên tới, cho nên tôi mới muốn làm nhục cậu, như vậy cậu nhớ thật kĩ á." Trình Phong cười hôn lên môi cậu: "Nhanh lên một chút."

Duẫn Từ ôm cổ hắn cùng hắn triền miên, trên tâm lý cậu còn khó tiếp nhận được đây là nhà của Trình Phong, không có người thân khác của Trình Phong ở đây, cho nên muốn cậu cởϊ qυầи áo cậu còn có chút xấu hổ. Nhưng cậu cùng Trình Phong hôn một lát, lại nghĩ tới nhà Trình Phong lúc này chỉ có cậu và hắn, là tiểu thế giới ngăn cách bọn họ với bên ngoài, vừa cảm thấy dị thường hưng phấn cùng kí©h thí©ɧ.

Trình Phong lúc này thúc dục một câu: "Tiểu Từ, tôi cương rồi." Tay thò vào áo khoác của cậu vừa xoa vừa bóp, Duẫn Từ cùng chậm rãi cởi bỏ cúc áo

Quần áo Duẫn Từ vứt đầy đất, mà Trình Phong chỉ kéo cái khóa quần xuống, tính khí dữ tợn nảy ra, thẳng tắp đâm vào cái mông Duẫn Từ đang cong lên

Duẫn Từ trước đó đã dùng tay mở rộng một lần, trước huyệt ấm áp vừa mềm mềm, vì vậy Trình Phong không quá khó khăn để có thể đưa dươиɠ ѵậŧ vào

"Làm sao bây giờ a, tiểu Từ, cậu thả lỏng một chút." Trình Phong dán lại bên tai cậu, ác ý nói nhỏ.

Duẫn Từ không trả lời, nhưng huyệt đạo càng dùng sức kẹp lấy, huyệt thịt ấm nóng kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, dâʍ ɖị©ɧ nhấn chìm dươиɠ ѵậŧ Trình Phong, cảm giác này không thể dùng từ sảng khoái để hình dung.

Trình Phong hít một luồng khí lạnh, thắt lưng nặng nề đỉnh lên trên, Duẫn Từ lúc này giống như một con chó mà quỳ rạp xuống, tư thế này khiến dươиɠ ѵậŧ chạm vào điểm sâu nhất, thân thể mềm nhũn cơ hồ ngã sấp.

"Đừng có ngã xuống, tiểu Từ, tôi còn chưa đưa cậu đi thăm nhà của tôi đâu." Trình Phong cười hôn vẫn phía sau lưng của cậu.

Duẫn Từ phía sau đặc biệt nhạy cảm, bả vai run lên từng hồi, cậu nói: "Như vậy. . . . . . Làm sao đi thăm. . . . . . Hmm a. . . . . ."

Trình Phong lại dùng lực đỉnh một chút, Duẫn Từ nấc lên một tiếng, tay chân vì mất lực chống đỡ mà hơi dúi người về phía trước.

"Cứ như vậy. Tiểu Từ thật thông minh." Trình Phong tán thành nói

Duẫn Từ cứ bị chơi như vậy, từng bước một đi "thăm" nhà Trình Phong.

"Đầu tiên là phòng khách. Nhìn thấy không, kia là ghế sa lon? Tay vịn của ghế làm bằng gỗ lê dát vàng, chất liệu gỗ ôn nhuận, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể thử ngồi lên đó, thoải mái cọ sát, nhớ tìm cái bát hứng dịch nhờn của cậu nữa nha."

"Nơi này là phòng bếp. Đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, nhưng còn có dưa chuột với hành, hai thứ đó có thể lấp kín hai huyệt của cậu. Nếu còn chưa đủ..., còn có cà chua bi với ô mai, cậu đoán mình có thể chứa được bao nhiêu ?"

"Nơi này là phòng sách. Phòng sách này so với thư viện chúng ta tốt hơn nhiều, cậu có ở đây lêи đỉиɦ bao nhiêu lần cũng không sợ đổ. . . . . . Nhưng phải chú ý, không nên phun cái đó cái đó lên sách nha, nếu không cậu sẽ phải liếʍ sạch toàn bộ ."

"Nơi này là phòng vệ sinh. Cái bồn cầu này cũng được mấy chục năm rồi, nhịn nhiều năm, là tiền bối của cậu, nhưng tôi tin tưởng cậu so với nó biểu hiện tốt hơn."

"Nơi này là phòng ngủ. . . . . ."

Bọn họ từ giữa trưa vẫn náo đến ban đêm, Trình Phong bắn lên bụng Duẫn Từ ba lần, Duẫn Từ còn ngại chưa đủ, để cho Trình Phong tiểu luôn vào bên trong cậu.

Duẫn Từ ngồi trên giường mở ra hai chân, ngón tay nhẹ nhàng mân mê mép thịt, nơi đó chậm rãi co rút lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng theo đó chảy ra ngoài. Duẫn Từ nhìn vào mắt hắn nói: "Tất cả toàn bộ đều cho tôi, tiểu vào trong tôi. . . . . . Trình Phong."

Hai cánh thịt hồng nộn này càng lộ rõ trước mắt Trình Phong, hai mép thịt mềm lại dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mỗi lần thít vào lại bị Duẫn Từ dùng tay tách ra. Cửa huyệt bên dưới còn thít chặt, theo hô hấp mà mở ra khép lại, mềm mại hồng nộn.

Trình Phong cứ ngẩn người nghe Duẫn Từ kêu tên cậu, trong lòng rung động, dươиɠ ѵậŧ mới bắn không lâu lại trở nên cương cứng. Hắn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, một lần nữa từ từ cắm vào huyệt của Duẫn Từ .

"Đau không?" Trình Phong nhẹ nhàng vuốt huyệt thịt của Duẫn Từ: "Giống như làm quá lâu, có hơi hồng."

Duẫn Từ thật lòng nói: "Có một chút, nhưng mà bên trong căng căng, rất thoải mái."

Trình Phong cười nói: "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi cho cậu hôm nay cũng đủ thành một đội bóng rồi, vậy mà còn muốn tôi tiểu vào trong? Không sợ bắn hỏng sao?"

"Phải" Duẫn Từ: "Muốn cậu tiểu đến tử ©υиɠ của tôi ."

Cậu mở rộng chân chủ động đong đưa mông, cố gắng đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của Trình Phong hút vào.

Trình Phong một tay nắm lấy vai cậu, một tay nắm lấy cái mông nhỏ của cậu, hung hăng va chạm, cười nói bên tai Duẫn Từ: "Tiểu lẳиɠ ɭơ."

Mang theo dòng nước ấm phun vào sâu trong cơ thể Duẫn Từ, cuồn cuộn không dứt, nhiều hơn so với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều và nóng bỏng cọ rửa toàn bộ âʍ đa͙σ, một đường bắn thẳng vào tử ©υиɠ cậu.

Duẫn Từ "A" một tiếng, ngẩng đầu từ trong ngực Trình Phong nhìn hắn, Trình Phong nắn nắn mũi cậu, hai người vẫn dây dưa không dứt.

Cuối cùng bụng Duẫn Từ cũng được rót đầy, tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trình Phong, Trình Phong giữ lấy huyệt của cậu, ôm cậu vào phòng vệ sinh để cậu "giải quyết". Sau khi giải quyết Duẫn Từ lại đạt cao trào một lần nữa, hai người dừng việc quan hệ, trở lại trên giường cùng ôm nhau nói chuyện.

Trình Phong sớm biết cha mẹ Duẫn Từ đã ly hôn , cậu ở cùng với cha mình.

Duẫn Từ sau này mới nói, phụ thân hắn năm nay tái hôn, người phụ nữ đó đên theo đứa con riêng đến, đứa bé kia năm nay mới tám tuổi, nhưng rất được lòng cha cậu.

"Từ nhỏ cha tôi đã không để tôi vào trong mắt, tự an ủi mình là cha không quen biểu lộ cảm xúc, nhưng lần này trở về, tôi mới biết thì ra cha mình cũng biết đau lòng con của mình." Duẫn Từ nói.

Đứa bé kia làm hỏng mô hình mà cậu cất dấu, Duẫn Từ mắng mấy câu, ngược lại đứa bé kia khóc chạy đến trước mặt cha tôi tố cáo. Cha vội vàng an ủi, thay nó lau nước mắt, thấy Duẫn Từ còn đứng bên cạnh, trách mắng cậu: "Bé trai ở cái tuổi này, hoạt bát gây sự một chút cũng rất là bình thường, mày lớn tuổi hơn nó, làm sao mà chuyện nhường nhịn một đứa trẻ cũng không biết? Mày giữ cái đó làm gì, kì kì quái quái, nam không ra nam nữ không ra nữ, tao đã sớm nghĩ đến việc ném, để người khác nhìn thấy mất mặt."

Cha cậu, cái đó không phải đang nói cậu sao?

Thì ra trong mắt cha cậu, cậu là một người kỳ quái, nam không ra nam nữ không ra nữ, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ mất mặt, đáng hận cậu là người, không phải đồ vật, không thể giống những đồ vật vô chi vô giác muốn đối xử như nào cũng được, nếu không cậu đã sớm bị vứt bỏ, không đến nỗi bị ghét như vậy.

"Cho nên cứ như vậy bỏ nhà đi?" Trình Phong sờ sờ tóc cậu: "Đêm trừ tịch - đêm 30 tức giận bỏ nhà đi, chả giống phong cách của cậu chút nào."

"Nếu là lúc trước có lẽ tôi sẽ không bỏ đi, nhưng lần này xảy ra chuyện như vậy, chẳng biết là lấy dũng khí ở đâu. . . . . ." Duẫn Từ từ trong ngực hẳn ngẩng đầu: "Có thể là vì cậu."

Trình Phong thấy cậu như vậy lòng nhũn ra, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sao trở lại không nói với tôi một tiếng? Tôi nghĩ cậu đang ở nhà nên mới nói đùa, nếu như không gặp chuyện ở nhà vệ sinh lúc đó, có phải cậu sẽ đi thuê khách sạn ở, hửm?" Nghĩ lại lúc đó hắn còn cảm thấy sợ, "Cậu có biết lúc đó tôi bị dọa thành cái dạng gì không!"

"Bởi vì bỏ nhà đi sao, không biết nói sao nữa, hơn nữa cha tôi vẫn làm ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của tôi ,tôi vẫn luôn giữ chuyện này trong lòng, tôi cảm thấy nói ra chuyện này khá là dư thừa , . . . . . ." Duẫn Từ lúc ân ái đặc biệt nghe lời, còn hơi có khuynh hướng M, những lúc bình thường thì lại tương đối tỉnh táo, tâm tình thả lỏng, lúc này đã có bình tĩnh nói ra chuyện của mình.

"Ai nói , cậu là hội trưởng hội học sinh trường X, học bổng hàng năm cũng do cậu đoạt lấy, thầy cô rất thích cậu, người thích cậu có thể xếp dài từ cổng trường vào đến nhà ăn phía Đông. Nếu cậu là dư thừa thì trên đời này chắc chả còn mấy người sống."

Trình Phong cũng có lúc an ủi người khác, Duẫn Từ mắt trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin được.

". . . . . . Hơn nữa song tính nhân thì làm sao? Cha của cậu sao biết được song tính tốt bao nhiêu, ông ta không được như tôi có phúc nếm thử. . . . ."

Mắt thấy Trình Phong càng nói càng loạn, Duẫn Từ trừng mắt nhìn hắn: "Nói linh tinh gì vậy?"

Nhưng "cứng" chưa được vài giây, thanh âm lại mềm yếu, nhẹ giọng năn nỉ: "Ưm, đừng sờ mà. . . . . Hơi sưng rồi, mấy giờ rồi, còn muốn ăn cơm a?"

Trình Phong mới nhớ bàn thức ăn bị hắn quên đi, dĩ nhiên đã sớm nguội lạnh. Duẫn Từ nói hâm nóng lên là ăn được, nhưng Trình Phong chỉ mua đủ một phần , cuối cùng vẫn gọi thêm ở bên ngoài.

Lúc ăn cơm, Trình Phong hỏi Duẫn từ: "Muốn xem tivi Không?"

Duẫn Từ gật đầu: "Không phải là có tiết mục cuối năm ư, tùy tiện xem một chút đi, cho có không khí."

TV mở ra không bao lâu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng bắn pháo hoa, tiếng trên TV cũng nghe không rõ lắm.

Duẫn Từ mềm nhũn tựa vào ghế sa lon, vẻ mặt buồn ngủ, Trình Phong rửa bát xong, ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy một cái chăn mỏng che cho cậu, đỡ đầu cậu tựa vào vai mình.

Duẫn Từ bị một loạt động tác của hắn làm cho tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi hắn: ". . . . . .Chiếu tới đâu rồi? Qua năm mới chưa?"

"Còn chưa đến, bao giờ đến tôi gọi cậu."

"Ohh. . . . . ."

. . . . . .

"Duẫn Từ."

". . . . . . Ừ? Đã đến rồi sao?"

". . . . . . Sang năm mới, cùng một chỗ với tôi đi."

"A. . . . . ." Duẫn Từ từ trong mộng tỉnh lại, chợt nở nụ cười, từ ánh mặt đến cả khuôn mặt tràn đầy vẻ ấm áp:

"Được."

Pháo hoa ở ngoài cửa sổ bắn đầy trời, bầu trời hàng loạt pháo hoa đầy màu sắc bắn ra, thay nhau rơi xuống như mưa

==============================

Cuối cùng thì cũng chày cối xong bộ truyện này, không biết có bị ai ghét k =)))) có ai đủ can đảm mong chờ mình ra bộ mới không nhỉ.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Đường đến tận bâyh, mặc dù Đ chày cối hị hị. Yêu mọi người :-*

Ai còn đủ can đảm theo Đ ở truyện khác thì mình lại cmt cho Đ động lực nha

01:27 AM - 22/06/18