Chương 2

Lúc này, Tạ Chu mới dám chậm rãi cuộn hai chân lại, hai cánh tay vây lấy chính mình, thả lỏng thần kinh căng chặt.

Chờ cho đến khi Tạ Chu lại ngẩng đầu lên một lần nữa, cậu chợt phát hiện trước mặt có một người đàn ông da trắng tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to đang đứng. Người này cũng mặc đồng phục tù nhân, nhưng hắn lại khác hoàn toàn với những gã tội phạm vừa thấy là biết là ngữ ngang ngược. Đôi mắt của hắn xanh thẳm thâm thúy, trên mũi còn có một cặp mắt kính gọng mỏng, khí chất văn nhã, tràn ngập hơi thở của một người có địa vị cao, chỉ cần đổi một bộ tây trang là gần như có thể đảm nhiệm chức vụ của một người thuộc tầng lớp cao tầng của phố Wall, thoạt nhìn chính là hình tượng tinh anh kinh điển của nước Mỹ.

Louis vừa mới liên lạc với các thủ hạ xong, vừa ra khỏi phòng tối là đã thấy ngay cậu bé phương Đông có diện mạo quá diễm lệ này đang dựa vào cửa, dường như cảm thấy cực kỳ tủi thân, nước mắt chảy dài như không bao giờ cạn, khóe mắt đỏ ửng nhiễm chút ướŧ áŧ, thoạt nhìn giống như một món đồ sứ Trung Quốc dễ vỡ, cực kỳ dễ bắt nạt.

Không một ai trong cả nhà giam này dám đặt chân vào đây, đây là điều mà mọi người đều biết.

Tạ Chu không hề hay biết gì mà đã lỗ mãng xong vào đây, thấy diện mạo của Louis rồi thì chỉ tự cảm thấy đây là một tên tội phạm có văn hóa.

Louis sống hai mươi bảy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên nảy sinh hứng thú với một đồ vật tinh xảo và phức tạp thế này. Đứa trẻ phương Đông thoạt nhìn đang cực kỳ khủng hoảng kia thật sự rất hợp gu hắn, khiến cho Louis không nhịn được muốn chủ động trêu đùa.

Louis đứng trước mặt Tạ Chu, trong căn phòng giam yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hoa lệ: “Chào ngài, ngài ở trong phòng tôi như thế này là định làm gì thế? Tự tiện xâm nhập phòng của người khác chỉ e là không lịch sự cho lắm nhỉ.”

Tạ Chu vừa mới nghe được lời nói có ý đuổi người kia của hắn thì lập tức căng thẳng thần kinh, gian phòng giam sạch sẽ cô lập này đã đoán trước vận mệnh bi thảm của cậu. Trước kia Tạ Chu dựa vào sự che chở cẩn thận tỉ mỉ của ông nội cậu, giờ chỉ có thể ôm hy vọng nhờ cậy vị tội phạm trông có vẻ dịu dàng này che chở.

Dù đầu óc của Tạ Chu không đủ thông minh nhưng cũng có thể suy đoán ra được địa vị của người này rất cao, bằng không đám người vừa nãy cũng sẽ không chỉ hùng hùng hổ hổ nói mấy câu rồi đi ngay như thế.

Nghe thấy câu từ có ý đuổi khách của Louis, Tạ Chu sốt ruột cuống quýt thỉnh cầu: “Tôi có thể ở cùng một phòng với anh không? Bên ngoài có rất nhiều người muốn bắt tôi.” Nói rồi như còn ngại không đủ mà bổ sung thêm: “Tôi sẽ không mang đến thêm phiền toái cho anh, tôi chỉ cần một chỗ ngủ là được rồi, tôi còn có thể quét dọn vệ sinh cho anh nữa.”

Louis nghe thấy Tạ Chu nói rằng có người muốn bắt cậu thì đã đoán được tám chín phần mười là chuyện gì xảy ra, đơn giản chính là người ở bên ngoài nhìn cậu vừa mắt, muốn bắt đi giải tỏa giải tỏa chút thôi.

Tạ Chu lắp bắp nói, bởi vì vội vàng nên khuôn mặt trắng nõn hơi hơi ửng hồng, giữa đôi môi hé mở hơi lấp ló đầu lưỡi ướŧ áŧ, cổ áo bị lệch mở rộng ra, để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn. Bên dưới xương quai xanh vắt ngang qua cổ, từ góc nhìn tình sắc của Louis mà nói thì chắc chắn là một món độ chơi không tệ đáng để chơi đùa.