Nhan Từ thẳng thắn nói:
“Thật mà, tôi mà không kiếm tiền sớm, chắc phải ra đường hít gió Tây Bắc sống qua ngày mất.”
Hà Nguyên tò mò:
“Nhưng chẳng phải cậu nói nhà mình rất giàu…”
Lời chưa dứt, Nhan Từ vội cắt ngang:
“Xin hãy quên đi những lời khoác lác của tôi thời trẻ trâu. Cậu xem, báo ứng đến nhanh thế này đây!”
Cậu giả vờ làm bộ mặt cầu xin, khiến mọi người trong văn phòng phá lên cười, không khí lập tức trở nên vui vẻ.
Mọi người bắt đầu giới thiệu cho Nhan Từ các công việc bán thời gian, thậm chí kéo cậu vào các nhóm tìm việc làm thêm. Thầy hướng dẫn cũng đặc biệt quan tâm, đưa cậu số điện thoại của một người phụ trách tuyển dụng diễn viên thương mại.
Khi ra về, các bạn không quên dặn dò Nhan Từ phải tham gia buổi tiệc tốt nghiệp của lớp vào tháng tới.
Buổi trò chuyện thân thiện lần này đã khiến không ít người thay đổi cách nhìn về cậu. Họ nghĩ rằng Nhan Từ đã chịu cú sốc lớn nên mới thay đổi tính cách. Tuy nhiên, cũng có người cho rằng cậu chỉ đang giả vờ, chắc chắn có lý do gì đó khó nói đằng sau.
Dù người khác nghĩ gì, Nhan Từ chỉ muốn sống thật với chính mình trong tương lai.
Về đến nhà, thấy vẫn chưa đến giờ tan làm, Nhan Từ bấm số điện thoại mà thầy hướng dẫn đưa. Ngay khi cuộc gọi kết nối, cậu trình bày rõ mục đích của mình. Quả nhiên, sau khi nghe nói do thầy giới thiệu, đối phương bảo cậu sáng mai đến công ty Thiên Duy đăng ký thông tin.
Sau khi cảm ơn và kết thúc cuộc gọi, trong lòng Nhan Từ hơi chột dạ. Cậu biết rằng công ty Thiên Duy thuộc về một phản diện lớn trong truyện. Nhân vật này vì yêu không được nhân vật thụ mà nhiều lần phá hoại, cuối cùng còn bắt cóc và giam giữ người ta. Sau đó, công ty bị nam chính công và thụ hợp lực làm sụp đổ, còn anh ta thì vào tù, nhận kết cục bi thảm.
Quả thật, tiểu phản diện như cậu lại cảm thấy đồng cảm với đại phản diện kia.
Sau sự kiện bị hạ thuốc, Nhan Từ không muốn dính dáng vào mối tình rắc rối của nam chính công và thụ nữa. Nhưng cậu vẫn không kiềm chế được sự tò mò về thế giới trong sách, nhất là những nhân vật đặc sắc.
Hỏi thật, ai lại không muốn nhìn thấy một nhân vật trong truyện sống động trước mắt mình?
Nhan Từ đặc biệt tò mò về vị đại phản diện u ám, tàn nhẫn và có phần điên loạn này. Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cậu quyết định ngày mai tìm cơ hội tìm hiểu sơ qua về người đó, chỉ cần nhìn từ xa là được.
Nghĩ đến việc ngày mai bắt đầu đi kiếm tiền, Nhan Từ dành cả buổi tối để chuẩn bị một tiết mục múa phù hợp với khả năng của mình. Dựa trên nền tảng vốn có của nguyên chủ, cậu chọn một điệu múa không quá khó nhưng đủ gây ấn tượng.
Nhắc đến nguyên chủ, cậu không khỏi thở dài. Cơ bản của nguyên chủ rất tệ, lại ỷ y khi ký được hợp đồng với công ty lớn mà không chăm chỉ luyện tập. Cuối cùng chỉ học được vài động tác vũ đạo phổ thông, nhưng chẳng ra ngô ra khoai.
Sau khi tập luyện vài động tác cơ bản và thực hiện vài bài kéo giãn, Nhan Từ phát hiện cơ thể mình khá cứng, bèn lập kế hoạch tập luyện hàng ngày để cải thiện.
Sáng hôm sau, toàn thân cậu đau nhức, thậm chí còn hơn cả hôm tỉnh dậy ở khách sạn lần trước. Nghĩ lại hôm đó, ngoại trừ khó chịu lúc đầu, về sau… quả thật rất tuyệt.
Nhan Từ lắc đầu, cố gắng ngăn mình nghĩ thêm. Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ không ra khỏi nhà nổi mất! Đúng là tuổi trẻ, cơ thể quá sung sức đến mức chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng không yên.
Khi đến công ty Thiên Duy, cậu bị choáng ngợp trước quy mô nơi này. Cả một tòa nhà văn phòng đồ sộ đều thuộc về vị đại phản diện kia.
Thật đúng là giàu có không tưởng.
Bước vào sảnh, nhân viên lễ tân chào hỏi bằng nụ cười chuẩn mực:
“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”
“Tôi đến xin việc diễn thương mại. Hôm qua đã gọi điện cho anh Lý Huy, anh ấy bảo tôi đến đây để đăng ký thông tin.”
“Vâng, mời anh đi theo lối này, lên tầng tám đến phòng hậu cần. Nếu cần thêm gì, cứ báo với tôi nhé.”
Nhan Từ cảm ơn và rời đi. Tuy nhiên, đúng lúc cậu quay lưng, Lục Tang An từ xe bước xuống, vô tình bắt gặp bóng dáng mảnh khảnh của cậu m. Cảm giác bóng dáng ấy rất quen thuộc, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất.
Lục Tang An cau mày, bước nhanh vào tòa nhà.
Lúc này, Nhan Từ đang tìm phòng hậu cần, nhưng hành lang tầng tám dài dằng dặc khiến cậu hơi bối rối. Nhân viên đi qua đều lén nhìn cậu, không phải vì điều gì khác mà bởi cậu quá đẹp, nét đẹp tinh tế nhưng không nữ tính.
Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy phòng hậu cần ở cuối hành lang. Bên trong vắng vẻ, chỉ có một vài đạo cụ bày lác đác và một chị nhân viên ngoài bốn mươi đang làm việc.
Nhan Từ lễ phép gõ cửa. Người phụ nữ ngẩng lên, thấy một chàng trai đẹp trai đứng đó, lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Đến đăng ký biểu diễn đúng không? Vào đi!”
Nhan Từ ngoan ngoãn bước vào. Chị đưa cho cậu một tờ khai:
“Điền cái này nhé.”
Trong lúc cậu cúi đầu điền thông tin, chị thao thao bằng chất giọng địa phương:
“Đẹp trai thật đấy, mặt mày trắng trẻo thế kia. Nhìn còn đẹp hơn mấy nghệ sĩ trên TV. Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Học gì thế? Có bạn gái chưa?”
Nhan Từ cười gượng, cảm giác như đang bị hỏi cung:
“Hai mươi tuổi, học múa dân gian, chưa có bạn gái. À, chị ơi, tôi thích con trai.”
“Ồ…” Chị gật gù, trên mặt là nụ cười "dì ruột" đầy ý vị. “Thế cần chị giới thiệu người yêu không? Chị quen nhiều người lắm, toàn đối tượng chất lượng ở Bắc Thành đấy!”
Nhan Từ đành xua tay từ chối:
“Không cần đâu, tôi có bạn trai rồi.”
Cậu cúi xuống tiếp tục điền thông tin. Vô tình, vết hôn mờ nhạt trên xương quai xanh lộ ra. Chị vừa liếc thấy đã lập tức nở nụ cười kiểu như vừa phát hiện điều gì thú vị.
“…!!”