Chương 1.3

Nhan Từ hoàn toàn không biết lúc này trông mình quyến rũ đến mức nào. Ngay cả giọng nói khi quát lễ tân cũng mang theo âm điệu đứt quãng, giống như một chú mèo con vừa xù lông giận dữ, vừa mong muốn được vuốt ve. Chính vì thế mà mặt cô lễ tân đỏ bừng vì ngượng ngùng.

Lễ tân không dám hỏi nhiều, nhanh chóng làm thủ tục. Trước khi kịp xác nhận phòng, Nhan Từ đã giật lấy thẻ rồi rời đi ngay lập tức. Nhìn theo bóng dáng hấp tấp của cậu, cô lễ tân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ:

"Thanh niên bây giờ, đúng là tràn đầy sức sống."

Nhan Từ vất vả mở cửa phòng, không kịp cắm thẻ vào khe điện, lảo đảo bước đến giường rồi ngã vật xuống. Cậu bắt đầu cởϊ qυầи áo để giảm bớt cảm giác nóng rực trong người, nhưng sức lực không đủ, chỉ để lại dáng vẻ áo quần xộc xệch, lộ ra làn da trắng mịn.

Một tiếng "tít" vang lên khẽ khàng khi khóa cửa được mở. Ánh sáng lạnh lẽo từ hành lang chiếu xuyên qua bóng tối trong phòng. Một đôi giày da cao cấp màu đen bước vào. Người đàn ông đưa tay đóng cửa, căn phòng một lần nữa chìm vào bóng đêm.

Lục Tang An tiện tay cắm thẻ điện vào, ánh sáng mờ ảo bật lên. Chưa kịp thắc mắc tại sao trong phòng không bật đèn, anh đã nghe thấy tiếng động "không thể miêu tả" vọng ra từ giường ngủ. Lông mày anh khẽ nhíu lại, không phát ra âm thanh, tiến đến giường.

Trên giường, một chàng trai đang trong tình trạng mất kiểm soát. Lục Tang An đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng cúi xuống, như một vị thần nhìn xuống thế gian.

"Đây là cậu trai sạch sẽ, xinh đẹp, thuần khiết mà Tề Duệ giới thiệu?"

Dưới ánh sáng yếu ớt, Lục Tang An chỉ có thể thấy được hình dáng mờ nhạt của người nằm trên giường. Tỷ lệ cơ thể cân đối, làn da trắng trẻo như ngọc thạch, dù trong bóng tối cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Đặc biệt, đôi chân dài thon thả kia rất thu hút. Chúng đan chéo, khẽ cọ quậy, với một bên mắt cá chân vẫn còn mắc chiếc qυầи ɭóŧ, phát ra âm thanh sột soạt của vải.

"Đẹp thì đẹp thật, nhưng đúng là phóng túng quá mức."

Lục Tang An nhếch môi, vẻ hứng thú tan biến. Anh vừa định quay người rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ mềm mại, mang theo âm mũi quyến rũ, như một cái móc kéo anh lại.

Anh dừng bước, cúi người bật đèn ngủ ở đầu giường. Ánh sáng vàng dịu dàng tràn ngập căn phòng, để anh nhìn rõ khuôn mặt người nằm trên giường.

Mái tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi, đôi hàng mi run rẩy, đôi môi đỏ mọng như anh đào. Gương mặt hoàn mỹ này vừa khéo chạm đến gu thẩm mỹ của Lục Tang An.

Điều khiến anh càng khó lòng kiềm chế chính là phần cổ cao kiêu ngạo, cùng trái cổ nhô lên đầy khıêυ khí©h. Thứ đó như mời gọi anh đến gần, muốn được ngậm trong miệng để thưởng thức.

Trong cơn mê loạn, Nhan Từ cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ lên gò má mình. Cậu vô thức hướng về phía cảm giác dễ chịu ấy, hé mắt nhìn thấy một gương mặt trưởng thành và điển trai.

Cậu cảm thấy cơ thể mình như sắp bốc cháy, sự xuất hiện của người đàn ông này chẳng khác nào một dòng nước mát rót vào nồi nước sôi. Theo bản năng, Nhan Từ tiến gần hơn, vòng tay ôm lấy cổ người kia, áp gương mặt nóng bừng vào cổ anh ta, hơi thở nặng nề phả vào da thịt.

Lục Tang An thô bạo kéo chiếc cà vạt, phủ người lên chàng trai đang mê man.

Nhan Từ bị người đàn ông đè xuống giường, hơi thở ngày càng gấp gáp. Cơ thể cậu nóng bừng, cảm giác như bị thiêu đốt. Đôi tay mềm yếu của cậu đặt lên ngực đối phương, không rõ là muốn ngăn cản hay đang tìm kiếm thêm sự gần gũi.

Những cơn sóng nhiệt liên tục xâm chiếm, Nhan Từ quấn chặt lấy người đàn ông, không ngừng cọ sát để giải tỏa.

Lục Tang An nhận thấy sự bất thường, định rời ra để kiểm tra nhưng lại bị chàng trai kéo xuống lần nữa.

Quần áo rơi lả tả xuống đất. Một cơ thể lạnh, một cơ thể nóng quấn lấy nhau. Nhan Từ cảm giác thoải mái lan tỏa trong đầu, như những bông pháo hoa nổ tung. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt đẹp trai của người đàn ông xuất hiện ngay trước mắt, khiến cậu không kìm được mà chủ động tiến tới, muốn dâng hiến đôi môi đỏ mọng.

Lục Tang An nhìn chằm chằm, ngay khi môi họ sắp chạm, anh bất ngờ nghiêng đầu tránh đi.

"Dù đẹp thế nào, cũng chỉ là một cậu trai được thuê đến, chưa đủ tư cách để hôn tôi."

Nhan Từ hoàn toàn không nhận ra sự ghẻ lạnh này. Cậu vẫn đắm chìm trong cảm giác của mình, cho đến khi cơn đau xé rách kéo cậu trở lại thực tại.

Nhan Từ nhanh chóng đưa chân lên đạp mạnh vào ngực người đàn ông, đẩy anh ta ngã ra. Cậu tranh thủ thời gian ngắn ngủi để trườn xuống giường, cố chạy thoát.

Nhưng chưa kịp bò được nửa mét, mắt cá chân cậu đã bị "mãnh thú" tóm lấy, kéo về.