Chương 2

Đúng lúc này, Mạnh Hồi Thanh đang ngủ ở mép bồn tắm đã tỉnh dậy. Cậu chậm rãi mở mắt, đưa tay xoa xoa khóe mắt.

Huyền Diệu nhìn thấy hàng mi dài cong cong như hai chiếc quạt nhỏ đang xòe ra, một đôi mắt cáo dài hẹp và xảo quyệt. Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, cuối đuôi mắt hướng lên trên có một tia sáng nhàn nhạt..

Nó làm nổi bật rõ ràng trên làn da tuyết trắng.

Với bộ dáng vênh váo này, đây quả thực là hồ ly tinh.

"Woa, nước linh tuyền này thật lợi hại! Không uổng công nửa đêm ta cõng từ trên núi xuống."

Mạnh Hồi Thanh nhìn thấy con cá nhỏ trong bồn tắm không còn đen như đêm qua nữa. Bây giờ đã lộ ra lớp vảy sáng lấp lánh ánh vàng, và những miệng vết thương dữ tợn đó đã khép lại không ít. Mặc dù trông vẫn rất doạ người nhưng nó không còn đáng sợ như đêm qua nữa.

Thoạt nhìn trông giống như một con cá tiên trong cổ tích.

Mạnh Hồi Thanh vui vẻ nói: "Ngươi có linh trí sao? Có thể nói chuyện không? Ngươi là cá tiên được vị tiên quân hay thần quan nào đó trên tiên giới nuôi dưỡng sao? Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Có còn đau chỗ nào nữa không?"

Tiểu hồ ly nói không ngừng, Huyền Diệu chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt. Ở Cửu Trọng Thiên, làm sao có thể có hồ ly ồn ào như vậy.

Huyền Diệu bị ồn ào đến mức đau đầu, không muốn để ý tới.

Thấy con cá nhỏ không có phản ứng, Mạnh Hồi Thanh nghi ngờ hỏi:

"Ngươi nghe không hiểu? Không nói chuyện được ư? Linh trí của ngươi còn chưa được khai mở sao?"

Mạnh Hồi Thanh chỉ là tiểu hồ ly mới tu luyện được mấy trăm năm. Mấy trăm năm nay đã nhìn thấy rất nhiều vị thần tiên nhưng người lợi hại nhất mà cậu biết chỉ là Tiểu Đào Sơn thổ địa gia gia mà thôi.

Nếu lúc này thổ địa gia gia ở đây, nhất định sẽ nhận ra con cá vàng này có linh khí phi thường và có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ. Cho dù không quen biết, cũng sẽ biết hắn tuyệt đối không phải một con cá tiên bình thường.

Nhưng thổ địa gia gia không có ở đây, tiểu hồ ly cũng chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài bao nhiêu, cũng không nhận thấy được linh lực của huyết mạch cá vàng. Mạnh Hồi Thanh chỉ có thể tiếc nuối chọc vào đầu cá:

"Hầy, mặc dù ngươi vẫn chưa mở ra linh trí. Nếu ta đã cứu ngươi thì ta sẽ không ăn thịt ngươi nữa."

Mạnh Hồi Thanh đưa tay dò xét nước linh tuyền trong bồn tắm, cậu cảm thấy linh lực của nước suối đã dần yếu đi:

"Ngươi trước tiên hãy ở đây dưỡng thương thật tốt, ta sẽ lêи đỉиɦ núi một chuyến lấy nước về cho ngươi."

"Những vết thương ngoài da trên cơ thể của ngươi sẽ được chữa lành hoàn toàn sau khoảng bảy ngày ngâm mình."

Nói xong, Mạnh Hồi Thanh quay người rời đi.