"Cá nướng còn sống!"
Mạnh Hồi Thanh trợn tròn mắt, nhìn thứ màu đen dài trước mặt. So với chính mình còn dài hơn, cậu hoảng sợ phát ra một tiếng chói tai.
Thứ này, thân hình vừa dài vừa to trông giống con cá nướng. Toàn thân đen thùi lùi và tỏa ra mùi thơm cháy khét.
Tuy nhiên, nó vẫn nỗ lực chớp chớp mắt, nếu không phải đôi mắt của nó còn ướŧ áŧ. Đôi lúc xoay chuyển có chút ánh sáng, có lẽ cậu đã không phát hiện ra.
Nhìn lại, hình như có vài chỗ bị cháy đến mức đen sạm nhưng vẫn có vài phần tỏa ra ánh kim sắc.
Thật là, có chút đáng tiếc.
Mạnh Hồi Thanh chống cằm, ba cái đuôi xù xù màu đỏ rực sau lưng đang đung đưa một cách cáu kỉnh.
Cá nướng dâng đến miệng lại không được ăn, nghĩ thế nào cũng thấy thất vọng...
Đêm nay, Mạnh Hồi Thanh đang ngủ say trong hang cáo của mình thì đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động lớn. Cậu chạy đến vườn rau, nhìn thấy một cái hố lớn và con cá nướng màu đen này lọt trong hố.
Cậu nghĩ, vì nó từ trên trời rơi xuống nên nếu không ăn thì sẽ rất phí phạm.
Thế là cậu bỏ không ít công sức mang con cá về nhà. Nhưng ai ngờ, cậu chưa kịp cắn một ngụm thì con cá đã sống dậy.
Mặc dù là hồ ly tinh nhưng cậu vẫn có lập trường của chính mình, chính là không vô cớ sát sinh. Hiện tại con cá này còn sống, cậu cũng phí không ít công sức mang nó về nhà. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc lấy một ít nước và đặt con cá vào đó.
"Ngươi rất may mắn khi gặp được ta, cá nhỏ."
Mạnh Hồi Thanh duỗi ngón tay trắng nõn, sờ sờ đầu con cá
"Yên tâm, ta sẽ không ăn thịt ngươi."
Con cá vẫn không phản ứng, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Nguyên hình của Mạnh Hồi Thanh là tam vĩ hồ ly lông đỏ. Sau khi được khai trí, cậu ở Tiểu Đào Sơn tập trung tu hành hàng trăm năm. Và hiện tại cậu đã có chút tu vi.
Mạnh Hồi Thanh khoanh chân ngồi xuống rồi nhắm mắt lại. Cậu muốn dùng linh thức để thăm dò vết thương của con cá.
Không ngờ, khi linh thức của cậu vừa tiến vào biển ý thức của con cá thì đột nhiên bị một kết giới cường đại chặn lại. Kết giới linh thức vô cùng mạnh mẽ, cậu không kịp phòng bị liền bị linh thức công kích bất ngờ.
"Phụt."
Mạnh Hồi Thanh phun ra một ngụm máu, kêu lên một tiếng đau đớn.
"Ngươi, ngươi là cái gì vậy?"
Mạnh Hồi Thanh giật mình. Kết giới thức hải của con cá này mạnh mẽ như vậy sao? Chẳng lẽ đây là vị tiên quân hay thần quân nào đó ở tiên giới?
Tuy nhiên, cậu chưa từng nghe nói có tiên quân hay thần quân nào ở Cửu Trọng Thiên có nguyên hình là con cá.
Mạnh Hồi Thanh lau vết máu trên khóe môi, ánh mắt phức tạp nhìn con cá lớn trong bồn tắm. Cậu không nhịn được nghĩ đến lời thổ địa gia gia từng nói, ma giới và tiên giới đang chiến đấu bên ngoài Cửu Trọng Thiên.
Chẳng lẽ trận hỏa hoạn ở cổng thành đã ảnh hưởng đến con cá này? Vị tiên quân, thần quân nào nó nuôi cá ở tiên giới. Do bị ảnh hưởng bởi chiến tranh khốc liệt nên con cá này mới bị rơi xuống nhân gian?
Chắc là như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hồi Thanh không nhịn được ghen tị với con cá này. Cậu khổ luyện nhiều năm, thậm chí còn không thể vượt qua kỳ thi trở thành Tiểu Địa Tiên ở Tiểu Đào Sơn giới.
Con cá này sinh ra đã trở thành tiên, cho nên nó may mắn hơn cậu rất nhiều.
"Được rồi, nếu không thể kiểm tra thức hải của ngươi. Ta chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da cho ngươi, chờ ngươi khỏe lại. Nếu như chủ nhân của ngươi tới tìm ngươi và muốn cảm tạ ta, chỉ cần cho ta một ít hoa quả giàu linh khí là được."
Mạnh Hồi Thanh nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào lớp da đen nhánh trên vẩy cá. Miệng vết thương lộ ra lớp thịt đỏ tươi, cậu cắn chặt môi quay người bước ra ngoài.
Khi Huyền Diệu mơ màng tỉnh dậy, hắn nhìn thấy một nam nhân xinh đẹp đang ngủ bên cạnh mình.
Người này có làn da trắng như tuyết, ngay cả khi nhắm mắt lại. Đôi lông mày và hàng lông mi vẫn nổi bật trên khuôn mặt tinh xảo thanh tú. Đôi môi đỏ mọng hơi hếch lên, nhìn thế nào cũng thấy kinh diễm quyến rũ.
Huyền Diệu có chút không vui. Hắn không thích bộ dáng của yêu tộc này. Ở Cửu Trọng Thiên, trong Chiến Thần Điện của hắn. Đừng nói là tiên quân hay thần quân, ngay cả tiên hầu cũng đều uy nghiêm và đoan trang cẩn thận.
Nếu hắn không lầm thì nguyên hình của người nam nhân này hẳn là hồ ly tinh. Cáo núi là loài tuỳ hứng thích quyến rũ câu dẫn người khác.
Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm. Đêm qua tiểu hồ ly này muốn ăn thịt hắn.