Trong thế giới vô hạn lưu, anh có một cơ thể khỏe mạnh, mạnh mẽ đến mức không ai có thể sánh bằng, có thể cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho cô, có thể trở thành chỗ dựa cho cô.
Nhưng trong thế giới hiện thực, anh chỉ là một kẻ tàn phế.
Ngón tay Phó Chiêu Lễ khẽ động đậy, vài giây sau, chậm rãi rút tay về.
Đoạn Tuân ngồi bên cạnh quan sát tình hình, cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh ta không biết Phó tổng đã nghe được điều gì, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, anh ta có thể cảm nhận được một sự tự ti sâu sắc từ người đàn ông này.
Một người mạnh mẽ, nguy hiểm như Phó tổng, cũng có thể... tự ti sao?
Đoạn Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng của một cô gái, bóng dáng ấy, trông có chút giống cô tiểu thư nhà họ Tang.
Không thể nào! Phó tổng sẽ không nhìn cô đâu!
Đoạn Tuân lắc đầu liên tục trong lòng, nhưng ngay giây phút tiếp theo, giọng nói của Phó Chiêu Lễ vang lên.
"Đi điều tra Tang Đồ."
Đoạn Tuân: “...”
Sau lời mời nhiệt tình của Thịnh Nhiên, Tang Đồ quyết định đến nhà ăn của trường đại học Q.
Cô đi theo sau Thịnh Nhiên, tay cầm một khay đồ ăn, mỗi bước đi lại nhìn vào thức ăn ngon trong tay, rồi quay đầu tiếc nuối nhìn dì đánh cơm phía sau.
Cô chỉ thiếu điều không viết hai chữ "không nỡ" lên mặt mình.
Thì ra thế giới bình thường này, nhà ăn trường học lại có đồ ăn ngon thật! Không có sâu róm, không có mạng nhện, cũng không có nhãn cầu!
Thịnh Nhiên không để ý lắm đến biểu hiện kỳ lạ của Tang Đồ, chuyện cô tiểu thư nhà họ Tang chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người bình thường cũng là điều dễ hiểu.
Hai người nhanh chóng tìm được một chỗ trống và ngồi xuống, chưa kịp động đũa, bên cạnh đã vang lên tiếng cãi vã dữ dội.
“Anh quá đáng lắm! Đã nói sẽ mời em đi ăn ngon, giờ lại đưa em đến nhà ăn thế này, em không ăn!”
“Anh đã giải thích rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Ở đây toàn đồ dầu mỡ với đường, người ta đang ăn kiêng giảm béo, anh chẳng quan tâm gì đến người ta cả!”
“Anh quan tâm em thế nào mới vừa lòng?”
“Với lại, ở đây chẳng sang chút nào, đến rượu vang cũng không có!”
“Em đừng có vô lý nữa được không?”
Đó là một cặp đôi, hai người đang tranh cãi không ngừng về việc chọn chỗ ăn trưa.
Dì đánh cơm bên cạnh lắng nghe toàn bộ câu chuyện, không vui, bĩu môi, nhà ăn thì sao chứ? Nhà ăn tốt mà!
Nhìn cô gái này chân dài, dáng chuẩn, đi đứng cứ như yêu tinh, Ai ngờ lại là kẻ ham giàu khinh nghèo, thua xa cô gái vừa rồi đến ăn cơm, không kén chọn, nhìn là thấy đáng yêu rồi.