Chương 32

Cuộc thi kết thúc.

Thích Niên trở lại nhà trọ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Buổi tối cô hẹn Lưu Hạ cùng ăn cơm, cuộc tụ họp này chắc là lần cuối cùng của năm. Tình hình sức khỏe của bà ngoại Lưu Hạ cũng không mấy lạc quan, ngày mai cô nàng sẽ cùng mẹ về thành phố J, nếu không có gì bất ngờ, trước khi vào học sẽ không về trường.

Thích Niên khoanh chân ngồi cạnh vali, xung quanh là một đống đồ đang cần cô xử lí. Có sách giáo khoa chuyên ngành, cũng có truyện tranh mua định kì.

Thu dọn đồ đạc thì cảm thấy nhàm chán, cô đặt Ipad trên nền nhà, phát phim Hàn Quốc đang hot gần đây. Thỉnh thoảng cô lại quay qua liếc nhìn, sau đó tiếp tục thu dọn hành lí ngay ngắn theo hội chứng ám ảnh cưỡng chế.

Điện thoại để bên chân vang lên âm báo Wechat, Thích Niên cúi nhìn rồi tiện tay mở ra. Là giọng nói của mẹ Thích: "Lúc về nhớ đem hộp giữ ấm về nha, ba con vừa mua cho mẹ thì đã bị con lấy đi, đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng đấy."

Hộp giữ ấm...?

Ngón tay nắm chặt điện thoại cứng đờ, Thích Niên cố gắng nhớ lại. Cái hộp giữ ấm màu xanh da trời kia... Hình như cô đưa cho Kỷ Ngôn Tín rồi.

Nhưng mà, lấy lại chưa nhỉ?

Cô gõ đầu, chạy xuống phòng bếp lục tung lên, lúc này mới tin rằng cô đưa cho Kỷ Ngôn Tín xong dường như quên lấy về.

Cho nên, hộp giữ ấm này...cô có nên lấy lại không?

******

Lần trước Kỷ lão gia kiểm tra sức khỏe thì có chút vấn đề. Nay ông đã 78 tuổi, lại có tấm gương là Kỷ lão phu nhân, cho nên Kỷ Vinh lo lắng, lúc Kỷ Thu còn chưa nghỉ học đã đưa Kỷ lão gia sang Mỹ. Sau khi Kỷ Thu nghỉ đông thì vẫn ở nhà của Kỷ Ngôn Tín.

Trước tiên Thích Niên nhắn cho cô bé một tin, uyển chuyển hỏi thăm xem có thấy cái hộp giữ ấm màu xanh da trời không. Kỷ Thu ngậm táo, đi xuống bếp tìm.

Vốn Thất Bảo đang nằm ườn trên mặt thảm chơi bóng, thấy thế liền bật dậy đuổi theo Kỷ Thu, đứng sau cửa tủ lạnh niềm nở vẫy đuôi.

"Không phải lấy cho mày ăn đâu." Kỷ Thu thì thầm, mở tủ xem có hộp giữ ấm hay không. Cô bé mở ra quên đóng, Thất Bảo nhấc tay đóng cửa lại.

Một người một chó, hợp tác vui vẻ...

Lúc Kỷ Ngôn Tín đi rót nước thì thấy Kỷ Thu đang vui vẻ bận rộn, anh dựa vào cửa đứng nhìn, khi cô bé không tìm được gì thì mới ung dung đi vào: "Tìm cái gì?"

"Tìm hộp giữ ấm." Kỷ Thu tả khái quát hình dạng của hộp giữ ấm, rồi ngửa đầu nhìn anh: "Anh họ, anh có thấy không?"

Kỷ Ngôn Tín lười biếng liếc mắt nhìn, trả lời "Có": "Thích Niên hỏi em hả?"

Kỷ Thu trố mắt nghẹn họng: "Anh, anh họ, sao anh biết?"

"Nói cho Thích Niên biết, xế chiều ngày mai tới đây một chuyến, anh sẽ đưa cho cô ấy." Dứt lời, lại nhớ tới gì đó, anh quay đầu nhìn Kỷ Thu: "Trước đó không phải nói muốn học vẽ à, em sắp xếp thời gian đi, để anh nói chuyện với cô ấy về vấn đề học phí."

Kỷ Thu vừa đi theo Kỷ Ngôn Tín ra khỏi phòng bếp vừa nói: "Em hỏi qua rồi, chị Thích nói thứ hai sẽ bắt đầu học, vừa thi xong nên chị ấy muốn ở nhà làm heo đấy mà."

Bước chân của Kỷ Ngôn Tín thoáng dừng lại, cau mi: "Làm heo?"

Kỷ Thu buồn cười gật đầu: "Hai hôm nay chị ấy luôn thức đêm để hoàn thành bản thảo, lại phải đối phó với kì thi cho nên không ngủ đủ. Vì thế chị ấy nói muốn ở nhà ăn ăn ngủ ngủ để bồi bổ lại thân thể." Như Kỷ Thu dự liệu, Kỷ Ngôn Tín chỉ hơi nhíu mày, chẳng hề hứng thú rồi quay người đi về thư phòng.

Cô bé chọc chọc mũi chân vào Thất Bảo ngồi xổm bên dưới, thở dài: "Sao anh họ y như cục đá vậy, cứ thế này, chị Thích thật sự phải kháng chiến tám năm mất."

Thất Bảo ngẩng đầu Kỷ Thu, rối rắm vài giây, sau đó nhịn đau ngậm đồ chơi nhét vào tay cô bé. Kỷ Thu cầm trái bóng dính nước bọt, rồi...không biết nên trưng ra vẻ mặt gì. Mình không buồn mà! Ai bảo nó cầm đồ chơi đến dỗ mình chứ?!

Lúc Thích Niên nhận được điện thoại của Kỷ Thu, cũng là lúc cô đang nhón chân lấy hai con gấu bông trên đầu tủ. Vừa túm được một góc, chợt nghe thấy Kỷ Thu nhỏ giọng hưng phấn nói cho cô biết: "Anh họ nói xế chiều ngày mai chị tới một chuyến, anh ấy sẽ đưa hộp giữ ấm cho chị."

Thích Niên "Ừ" một tiếng, phản ứng không kịp: "Tới một chuyến? Tới đâu cơ?" Cô nhón chân cao thêm chút nữa rồi nắm lấy đuôi con gấu bông, từ từ kéo nó xuống.

Kỷ Thu vừa chọc chó vừa trả lời: "Đương nhiên là nhà trọ rồi."

Ầm ầm ——

Thích Niên kéo gấu bông, hai con liên tiếp rơi xuống còn kéo thêm một cái hộp sắt rớt theo, "cộp" một cái đập vào trán mình...

Híz-hà-zzz ——

Đau chết mất!

——

Trán Thích Niên bị hộp sắt đập vào, tuy không đau nhưng lại xấu xí... Tối hôm qua lúc ăn cơm, bị Lưu Hạ và Lý Việt cười nhạo cả đêm làm cho cô hơi ám ảnh tâm lý. Cảm thấy mệt mỏi cũng không ngủ, Thích Niên lăn lộn kéo mái xuống che trán. Nhưng không biết là do vấn đề tâm lý hay là thẩm mỹ, cô cảm thấy quá xấu!

Hôm qua, sau khi nghe thấy âm thanh thảm thiết kia, Kỷ Thu an ủi Thích Niên trước. Nhưng do không tận mắt nhìn thấy, nên đối với bốn chữ "vô cùng thê thảm" mà Thích Niên nói, cô bé không tài nào tưởng tượng ra được. Vì vậy, đợi ăn cơm trưa xong, Kỷ Thu tràn đầy hiếu kì ngồi xổm trước cửa sổ cùng Thất Bảo đợi Thích Niên.

Đối với chuyện liên quan đến Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên đều vô cùng để bụng.

Lúc cô tới, Kỷ Ngôn Tín vẫn còn trong thư phòng. Kỷ Thu nói anh đang mở video họp hội nghị, không thể quấy rầy, bèn cắt trái cây và bưng đồ uống ra chiêu đãi cô. Có chủ đề chung để nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh chóng. Một tiếng sau, Kỷ Ngôn Tín đi ra từ thư phòng. Lúc nhìn thấy Thích Niên, anh còn hơi bất ngờ. Chẳng mấy chốc, lại nhớ ra nguyên nhân cô tới đây, anh bèn chỉ hướng thư phòng: "Vào đó chờ tôi."

Thích Niên ngoan ngoãn đồng ý, đi vào thư phòng chờ anh. Cô vừa đi thì Thất Bảo cũng chạy theo sau. Đến nơi, nó nằm duỗi người trên tấm thảm lông cừu ấm áp, vẫy vẫy đuôi, thỉnh thoảng lại nhìn Thích Niên.

Kỷ Ngôn Tín đi vào, trong tay cầm hai tách trà. Thấy cô khách sáo đứng đấy, anh chỉ vào ghế sopha: "Ngồi đi." Rèm cửa chỉ mở một nửa cho nên có hơi tối, giống như lúc sắp đến hoàng hôn, trời đất tăm tối đìu hiu. Anh cũng đã nhận ra, giải thích đơn giản: "Tối hôm qua ngủ không ngon, nên mắt sợ ánh sáng."

Trong khi nói chuyện, Kỷ Ngôn Tín hơi nghiêng người ngồi xuống ghế dựa, đặt hai cái tách nhẹ nhàng xuống bàn làm chúng phát ra âm thanh trong trẻo. Anh đỡ lấy đế tách rồi đẩy đến trước mặt Thích Niên. Trong ánh sáng mờ mờ, nước trà màu xanh trong suốt như đá quý phỉ thúy, óng ánh trong veo.

Kỷ Ngôn Tín đưa mắt nhìn cô: "Muốn đứng đấy nói chuyện với tôi à?" Âm thanh của anh có thêm chút giọng mũi, khàn khàn.

Lúc này Thích Niên mới phục hồi tinh thần, ngồi xuống ghế đơn bên trái anh. Khoảng cách gần như vậy, sự tồn tại mãnh liệt như vậy làm Thích Niên vô thức thở nhẹ hơn: "Thầy Kỷ, nếu thầy chưa nghỉ ngơi đủ, vậy mai em lại đến."

Dường như Kỷ Ngôn Tín cười một cái nhưng không trả lời ngay. Anh đứng dậy, lấy mắt kính đặt trên cuốn sách đeo lên, tiện thể nhìn xem có email khẩn gì không.

Lần đầu Thích Niên thấy anh đeo mắt kính là ở trong phòng thí nghiệm. Anh mặc áo khoác trắng, hai tay chống trên bàn, chăm chú xem số liệu thí nghiệm trên máy tính. Gọng kính rất dễ thay đổi khí chất của một người. Nhận ra bản thân đang ngẩn ngơ, Thích Niên vội vàng tỉnh táo lại. Không quá quen với sự yên tĩnh như vậy, cô ho nhẹ hai cái, phá tan sự yên lặng: "Em rất mến Kỷ Thu, chuyện dạy vẽ không cần trao đổi nghiêm túc vậy đâu. Hôm nay em tới... là để lấy hộp giữ ấm ạ."

"Hộp giữ ấm tôi đặt trên tủ giày, khi về lấy là được." Anh ngồi thẳng người, vốn định thảo luận với cô nhưng lại bị câu nói vừa rồi của Thích Niên làm tiêu tan.

Lại im ắng một lúc.

Thích Niên nhấp một ngụm trà, đột nhiên phát hiện một điều đáng buồn, chủ đề chung của bọn họ ít đến đáng thương. Anh không thích nói nhiều, mà cô thì không biết phải nói gì. Bàn tay nắm tách trà bất giác siết chặt, Thích Niên kiềm chế âm thanh cứng ngắc: "Nếu không có chuyện gì khác, vậy em về trước."

Kỷ Ngôn Tín chưa nói được, cũng chưa nói không được.

Thích Niên đứng dậy, sợ giẫm phải Thất Bảo nằm dưới sàn nên thường xuyên cúi đầu nhìn dưới chân. Đợi khi cô tới cạnh cửa, đưa tay lên cầm lấy tay nắm thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đang tiến đến gần.

Rõ ràng, trầm ổn.

Sau đó, một cánh tay lướt qua bên cạnh, nhẹ nhàng đè lên cánh cửa trước mặt cô. Thích Niên bỗng nhiên cứng đờ, tim đập như nổi trống. Kỷ Ngôn Tín như không hề biết mình làm vậy sẽ khiến người trước mắt nhận bao nhiêu áp lực, anh đè thấp âm thanh, khàn khàn nói: "Xoay người lại."

Thích Niên không dám nhúc nhích.

Đáy lòng lại điên cuồng la hét: Muốn làm gì vậy! Muốn làm cái gì!!!

Nếu như bị đè tường*...vậy nên tỏ ra tình nguyện hay là rụt rè đẩy ra?

*Từ gốc là bích đông: là động tác ép đối phương vào tường, tay chống lên tường.

Hoàn toàn chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào cả!!!

"Tôi nói," Giọng nói anh nhẹ hơn, hơi muốn cười, trầm thấp thanh nhuận: "Xoay người lại."

Chân Thích Niên mềm nhũn. Lúc nói chuyện anh khẽ cúi đầu, hơi thở phả qua vành tai cô, ngưa ngứa như có người cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua tim. Quả thật...không thể nhịn được!

Kỷ Ngôn Tín đè chặt tay lên bờ vai Thích Niên rồi xoay người cô lại. Trong ánh sáng mờ mờ, đôi mắt ẩn sau cặp kính lại sáng lên. Anh từ từ cúi đầu xuống, nâng ngón tay đang đặt trên vai Thích Niên lên rồi nhẹ nhàng đẩy mấy sợi tóc trước trán cô ra. Giống như cố ý, lại như vô tình cuốn vào đầu ngón tay.

Giọng nói của Thích Niên bắt đầu run lên: "Thầy, thầy Kỷ..."

Kỷ Ngôn Tín rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt cô vài giây rồi hỏi: "Đau không?"

Khi anh nói chuyện, ngón tay ấm áp sượt qua da cô. Trái tim Thích Niên như bị ngón tay anh sờ lên, ngứa ngáy khó nhịn. Có lẽ nhận ra khoảng cách như vậy thực sự quá nguy hiểm, Kỷ Ngôn Tín thả tóc cô ra chỉ trong chớp mắt. Anh kiềm chế rồi lui về sau một bước, trở lại dáng vẻ trầm ổn tự phụ ban đầu, giống như chuyện lúc nãy không hề xảy ra.

Thích Niên nháy mắt, lại nháy mắt.

Sau đó...

Chạy trối chết.