Chương 3

Lão Từ buồn bực.

Bọn họ chẳng qua chỉ mang theo Đường Oái trèo tường trốn đi thôi, như thế nào liền xui xẻo mà gặp phải Hội trưởng hội học sinh, bọn họ còn chọn nửa đêm 11 giờ mà tẩu thoát? Giờ này không phải hội trưởng đại nhân nên sớm trở về phòng mà ngủ sao? Mỗi ngày đều 5 giờ chiều là đúng giờ tan tầm về nhà, hội trưởng đại nhân có cần siêng năng đến giờ này không?

Thật buồn bực, lão Từ trong tim âm thầm rỉ máu, vẫn là muốn quay trở về.

Thời điểm hắn lần nữa leo lên trên tường, Cao Thụy ở phía bên kia nhìn thấy hắn, còn có hai vị nữ sinh xinh đẹp hướng nhau trừng mắt, đương nhiên là chỉ có mỗi Đường Oái trừng người ta.

Cao Thụy giang hai tay đến: "Lão Từ ngươi cẩn thận một chút a --"

Lão Từ nghe lời nhảy xuống, vỗ vỗ tay, nhân tiện hướng Cao Thụy tát một cái. Lão Từ cao to thiếu chút nữa vì một cái tát mà đem Cao Thụy người kia té thẳng vào tường.

Hai người rõ ràng buổi sáng còn đánh nhau túi bụi, sau đó cùng nhau bị Hiệu trưởng giáo huấn cho thông suốt, buổi tối lại liền trở thành anh em tốt mà vỗ vai nhau.

Tiêu Duyệt rất tò mò,nhưng đây là chuyện riêng của người khác, cô cũng không tiện hỏi thêm cái gì.

Tiêu Duyệt nghĩ nghĩ, cười một chút: "Hai cậu, lão Từ, còn có cậu tên là gì?"

"......"

"...... Cao Tiểu Minh." Cao Thụy kéo kéo khóe miệng.

"A? Phốc...... Ha ha ha." Đường Oái không khách khí mà cười ra tiếng.

"...... Cao Thụy." Cao Thụy không tình nguyện nói.

Tiêu Duyệt: "Hai cậu hẵn ở trọ trong đây? Hai người các cậu trước về ký túc xá đi."

Lão từ sờ sờ mũi, có chút mệt mỏi. Trèo tường ra ngoài là chủ ý của hắn, hắn có chút nghiện mạng, nhưng lại là một tên trộm không có can đảm, hôm nay lại xui xẻo bị lão hiệu trưởng kia giáo huấn, hiếm lắm mới có gan trèo tường ra ngoài thành phố một chuyến, lại chưa gì ở trước tường vây bị người khác bắt gặp.

"Ký túc xá bên kia đóng cửa, người coi quản cũng đã sớm đi ngủ, hiện tại liền chờ đến ngày mai phê bình toàn trường, hội trưởng đại nhân —— ngươi đây là đem chúng ta đẩy vào hố lửa a?" Đường Oái nhìn Tiêu Duyệt.

Tiêu Duyệt nâng gọng kính, liếc liếc mắt hai nam sinh đứng một bên: "Hàng rào trường học cao hơn một mét so với hàng rào ký túc xá, còn sợ leo không qua hàng rào ký túc xá?"

"...... Bên trong đấy cửa bị khóa." Đường Oái.

Tiêu Duyệt tìm tìm trong túi, từ trong chùm chìa khóa lấy ra một cái chìa khóa.

"Chìa khóa kí túc xá nam sinh."

......

Hội trưởng đại nhân, xem như cậu thắng.

Đường Oái mặt vô biểu tình nhìn hai người bạn thân đang lưu luyến không nỡ rời đi, một cước đạp một hòn đá vào giữa chân Lão Từ. Lão Từ nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn Đường Oái, lại nước mắt lưng tròng nhìn nhìn Tiêu Duyệt, tức khắc bị ánh mắt lạnh nhạt của cô làm cho co rụt lại, chạy té ra quần, mang theo Cao Thụy cùng chạy.

Đường Oái thấy hai tên ngốc kia dần dần biến mất trong bóng đêm, quay đầu.

Tiêu Duyệt đã muốn hướng cửa trường mà đi đến, không muốn dây dưa thêm chút nào nữa.

"Uy --"

"Đem chìa khóa ký túc xá nữ sinh đưa cho tôi đi, tôi trở về là được chứ gì?" Đường Oái vội vàng đi theo cô.

Tiêu Duyệt cơ bản không quan tâm đến lời nàng nói, hướng phòng bảo vệ bên kia mà thì thầm vào tai lão nhân.

Lão nhân ngẫng mặt nhìn Đường Oái, ánh mắt hiền lành, thân thiết dễ gần.

Đường Oái cảm thấy cơ thể rét lạnh một chút.



"Tốt lắm, đi thôi." Tiêu Duyệt thong dong dắt tay Đường Oái, lôi kéo nàng ra ngoài.

Hai người ra khỏi cổng trường, lão nhân tắt TV chuẩn bị đi ngủ, hắn xuyên thấu qua màn hình TV mà nhìn thấy hai nữ sinh càng chạy càng xa, đánh một cái ngáp, kéo bức màn. Vùng ngoại thành đèn đường thật u ám, bóng dáng hai người con gái mờ mờ ảo ảo, mờ nhạt, dâng tràn một loại ấm áp không rõ.

Đáng tiếc hai cô gái tựa hồ có chút tranh chấp.

"Tiêu Duyệt --" Đường Oái giữ cổ tay cô, "Cậu muốn làm sao vậy?"

Đường Oái ánh mắt có chút nghi hoặc, như là bị làm cho nóng nảy, trong mắt lại làm cho người khác cảm thấy mình không chút để ý, mà là dâng lên ba phần cảnh giác.

Quả thực giống một tiểu mèo hoang bị kí©h thí©ɧ đến mức xù lông.

Tiêu Duyệt bật cười nói: "Xem bộ dáng của cậu kìa...... Tôi cũng sẽ không đem cậu đi bán."

Tiêu Duyệt nghĩ nghĩ lại nói: "Đường Oái, cậu xem cậu có thể cùng hai nam sinh kia leo rào, vì cái gì phải làm như vậy? —— không muốn đi cùng tôi?

Đường Oái nhìn cô, nàng cũng không phải chán ghét cùng cô tiếp xúc, ngược lại, nữ sinh này còn có một lực hấp dẫn đặt biệt, có thể làm người khác không tự chủ mà đi cùng cô.

Nàng thậm chí còn cảm thấy tiếp xúc thế này thật ấm áp.

"Các cậu không giống nhau, bọn họ là anh em của tôi, cậu......" Đường Oái lúc này cũng ngưng giãy giụa, ngược lại trực tiếp dứt khoát ngồi ở bãi cỏ ở đường lớn, "Tôi là buổi sáng hôm nay mới lần đầu tiên thấy cậu đi?"

"Trước kia nghi thức chào cờ gì đó cậu chưa thấy qua tôi?" Tiêu Duyệt nói.

"Ai thèm đi chú ý những cái đó a......" Đường Oái duỗi chân đá đá những viên đá trên đường.

Tiêu Duyệt kéo nàng đứng lên: "Trên mặt đất rất lạnh, cẩn thận bị cảm mạo."

Tiêu Duyệt ngoan ngoãn nghe lời cô, vỗ vỗ mông đứng lên, quay đầu nhìn lại cô, Tiêu Duyệt nhẹ nhàng cười cười.

"Hôm nay buổi sáng thấy bọn họ đánh nhau, tôi còn tưởng bọn họ vì cậu mà tranh chấp."

"Tranh giành tình địch? Đừng nghĩ sâu xa, hai bọn họ trong lúc đó đánh nhau là có lí do khác, bọn họ đánh nhau cũng sẽ không bao giờ có khả năng là vì tôi." Dừng một chút, Đường Oái bổ sung một câu, "Về sau cậu sẽ biết."

Về sau a --

Ai biết được.

"Cậu khi nãy cùng lão nhân nói gì đó?"

""A -- tôi đã nói cậu là bạn cùng lớp của tôi, thân thể không thoải mái,phòng y tế đóng cửa, tôi mang cậu đến phòng khám nhỏ ở địa phương xem qua thân thể."

"...... Cậu dùng lí do cũ rích như vậy để được đi ra?"

"Cũ, đủ dùng là được, cậu cũng đã ra được rồi, quản nhiều như vậy làm gì."

Tiêu Duyệt cùng Đường Oái đi dọc theo vỉa hè.

Vào đông, ngôi sao trên trời chỉ có vài đóm trợn mắt nhìn, ánh trăng thoát ra khỏi tầng mây âm u,treo ở giữa không trung, chiếu xuống ánh sáng mông lung.

Khi đó, thật là khoảnh khắc tốt đẹp nhất của các nàng, là khoảng thời gian động lòng người.

Đi không bao lâu, liền đi tới giữa một tiểu khu.

Tiểu khu hộ gia đình rất ít, bởi vì nơi đây quá mức hẻo lánh, vào thời điểm xây dựng, nó đã được lên kế hoạch sử dụng như một nơi quảng cáo, sau đó quy hoạch xung quanh một chút, xây vài siêu thị, nhưng cuối cùng lại vì chuyện thị trưởng gián chức mà quy hoạch thất bại.

Mảnh tiểu khu này, còn biết bao nhiêu đất trống.

Tiêu Duyệt đứng ở một dãy chung cư, nhìn Đường Oái: "Hảo, đây là cậu đứng ở dưới lầu nhà tôi, cửa trường cũng đóng cửa, cậu không muốn cùng tôi đi lên cũng được."

Đường Oái kéo kéo khóe miệng, phun ra một chữ.



"....Chết tiệt."

Tiêu Duyệt ở lầu cao nhất,lầu mười một, nói cao không cao nói thấp cũng không tính là thấp. Thời điểm mua phòng thuận tay chọn tầng cao nhất mà mua, ở mùa hè ngồi ở trên gác mái, khi đó đầy ngôi sao lộng lẫy trên không trung, đặc biệt xinh đẹp.

Phòng ở gồm hai phòng ngủ và một phòng khách. Bất quá bởi vì chưa bao giờ mang khách về nhà ngủ qua đêm, vì thế nên phòng cho khách đã sớm biến thành phòng để đồ vật linh tinh. Nói cách khác, trừ phi Đường Oái muốn ngủ sô pha, còn không Đường Oái phải cùng Tiêu Duyệt cùng nhau ngủ một phòng.

Tiêu Duyệt tắm rửa xong đang dùng khăn xoa xoa đầu tóc ướt bước ra từ phòng tắm. Đường Oái ở một phòng tắm khác mà tắm rửa, Tiêu Duyệt liền ngồi ở trên giường chờ nàng, thuận tiện thổi tóc.

Nhìn nhìn chiếc giường mềm mại lõm xuống một khối, Đường Oái đang ngồi ở trên mép giường cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô, không có gội đầu, sợi tóc mượt mà nhu thuận xõa trước ngực và sau lưng, tóc mái bị kẹp tóc kẹp lấy cố định ở một bên, vầng trán no đủ lộ ra, bên trong đôi mắt càng thêm có thần.

Nước chưa lau khô từ trên da thịt tái nhợt của nàng mà chảy xuống, uốn lượn thành một đường ái muội, biến mất dưới cổ áo ngủ.

Tiêu Duyệt đột nhiên cảm thấy những giọt nước trên người nàng hẵn là sẽ rất ngọt.

Tiêu Duyệt đem máy sấy đưa cho nàng: "Tới, giúp tôi thổi thổi."

Đường Oái cười nhạo một tiếng, cầm lấy máy sấy, ngón tay ở tóc Tiêu Duyệt một bên thổi một bên xuống phía dưới chải, lực đạo không nặng cũng không nhẹ, đặc biệt thoải mái.

"Phục vụ hoàn thành, coi như là phí ở nhờ."

Đường Oái chải tóc cho cô, mới phát hiện tóc Tiêu Duyệt ở phía sau hơi cong tự nhiên, rối tung ở sau lưng trông đặc biệt xinh đẹp, không tự giác cảm thấy thật dụ hoặc.

Tiêu Duyệt một bên thu hồi máy sấy, nghe xong lời này liền trêu ghẹo nói: "Phí ở nhờ thế này không đủ."

Đường Oái liếc nhìn cô một cái: "Vậy cậu còn muốn thế nào ——"

Đều ở trên giường bồi cậu ngủ ( lầm to), cậu còn muốn thế nào?

Tiêu Duyệt nhìn nàng: "Ít nhất —— giúp tôi trải drap giường?"

Đường Oái nghe xong lời này, thật lâu sau mới phản ứng lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.

"...... Phải hay không cậu kỳ thật là dạng người lưu manh?

Tiêu Duyệt nghĩ nghĩ: "Thật đúng là không có."

Người khác đánh giá cô đều là dạng đầy năng lực, bình tĩnh, cao gầy linh tinh.

"......"

"Hảo ngủ đi, không nói nữa."

Tiêu Duyệt thấp ý cười, nghe tựa hồ phi thường cao hứng, cô duỗi tay, tắt đèn tường, lưu lại một mảnh đen nhánh xâm lấn.

Đường Oái trong bóng đêm nhìn người bên gối, Tiêu Duyệt đã ngủ rồi, phòng ngủ yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tiêu Duyệt, nàng mở to hai mắt nhìn chăm chú trần nhà, tựa hồ muốn xuyên thủng chúng.

Đường Oái tổng cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Tiểu khu tên gọi "Đường như thiên thành", bởi vì lúc ấy cũng không hoàn toàn quy hoạch tốt, cho nên mặc dù là một nơi tốt để kiến tạo, cũng không có bao nhiêu người có thể có năng lực mua nó.

Đường Oái biết rõ cha mình là dạng người như thế nào, hoàn hoàn toàn toàn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ở nơi chưa hoàn thành xây dựng, ông sẽ không thể nào đi bán phòng ở chung cư. Mà từ khi ông gián chức, tiểu khu này càng là không có người hỏi thăm.

Mà làm cái gì, Tiêu Duyệt lại ở chỗ này có thể mua một phòng?

Đường Oái quay đầu, nhìn gương mặt Tiêu Duyệt trong bóng đêm, khi không đeo mắt kính, Tiêu Duyệt kì thật cũng vô cùng xinh đẹp, làn da bóng loáng lại thật trắng, ngũ quan không phải có bao nhiêu tinh xảo, nhưng tổ hợp lại lại có một loại mỹ lệ. Hơn nữa trên người cô mặt khác có một loại lực hấp dẫn quá mức mãnh liệt, thường thường có thể làm cho người khác bỏ qua vẻ đẹp của cô.

Cũng có lẽ, chỉ là bởi vì Tiêu Duyệt mang cặp mắt kính.

Đường Oái không nghĩ nữa, lắc đầu, nhắm mắt lại.