Chương 12

"Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi."

"Tôi đã điều tra một ít, tôi biết cô cùng Tiêu Duyệt có quan hệ, cho nên mới tới tìm cô."

Người đến tìm Đường Oái là Tiêu Uyển Dung, lúc này các nàng đang ở trấn bên cạnh, bên bờ sông gió lạnh đến thấu xương, Tiêu Uyển Dung hồn nhiên không cảm giác, còn ngồi xổm xuống dùng tay vẩy vẩy nước sông lạnh lẽo, sau đó đứng lên, cười khanh khách nhìn nàng.

Đường Oái tức khắc da đầu tê dại, nàng lui về phía sau một bước, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia.

"Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng, chuyện này, đối với cô và tôi đều có lợi."

Đường Oái: "Cô nói sao?"

Tiêu Uyển Dung vén mái tóc: "Cô lúc trước ở cùng nhà Tiêu Duyệt một khoảng thời gian đúng không, tôi chỉ là yêu cầu cô lấy dùm tôi một món đồ, nó nằm trong nhà Tiêu Duyệt, cô không cần quản nó là gì, chỉ cần giúp tôi lấy được nó là được."

"Cô giúp tôi lấy được nó, tôi có thể giúp cha cô tại ngoại án tử......"

"Tôi đưa cô du học sang trường học tốt nhất, tuy rằng nhà cô cũng sẽ nhận được tiền, nhưng là...... Cô cũng không nhất thiết phải học trường đó, tôi chỉ muốn tốt cho cô. Tôi thậm chí có thể bảo đảm ở thời điểm cô xuất ngoại. Tiêu Duyệt tuyệt đối tìm không ra cô."

"Sau đó tôi đưa cô tiến vào giới giải trí, cô muốn ở trong nước hay ngoài nước phát triển đều có thể, tôi có thể nâng đỡ cô, làm cô nổi tiếng vạn trượng."

Tiêu Uyển Dung quay đầu cười cười: "Kỳ thật cô như vậy xinh đẹp, không tiến giới giải trí thật đáng tiếc, cô cứ suy xét xem?"

Đường Oái gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Cô lấy được đồ vật kia, sẽ đối Tiêu...... Tiêu thị làm cái gì?"

Tiêu Uyển Dung nhìn nàng, cười nhẹ, nghiền ngẫm lại khéo léo: "Kỳ thật cô muốn hỏi tôi sẽ làm gì Tiêu Duyệt đúng không? Kỳ thật không ảnh hướng đến Tiêu Duyệt, thứ tôi muốn nhằm vào chính là Tiêu thị, cũng không phải Tiêu Duyệt."

"Cô yên tâm, chỉ một đồ vật nhỏ không thể ảnh hướng quá lớn đến Tiêu thị, Tiêu thị là tập đoàn lớn, chuyện nhỏ như này...... Có là gì đâu? Cô nói đúng không."

Đường Oái: "...... Tôi cũng không hi vọng......"

Tiêu Uyển Dung xoay người lại, một ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn môi nàng: "...... Đừng nhanh như vậy quyết định, cô có thể hảo hảo suy xét suy xét, dù sao cô còn muốn ở chỗ này ngốc một đoạn thời gian, tôi sẽ kiên nhẫn chờ đáp án của cô."

Tiêu Uyển Dung mỉm cười: "Cô yêu nàng, cô hận nàng, yêu so với hận càng nhiều, cho nên cô hiện tại mới như thế do dự, nhưng là nếu có một ngày cô phát hiện Tiêu Duyệt cũng không tốt như cô tưởng tượng? Cũng sẽ hoàn toàn không thích cô như cô đã tưởng."

"Đến lúc đó, cô cũng sẽ không còn thích nàng nữa, tình yêu từ trước đến nay luôn bình đẵng, yêu hận như cán cân, nhưng nếu thù hận chiếm ưu thế, đến lúc đó cô sẽ thay đổi chủ ý, nói đến cùng, mỗi con người, đều có sự ích kỷ của riêng mình."

"Kỳ thật Đường Oái, cô thật dễ bị tổn thương."

"Hơn nữa theo tôi biết, Tiêu Duyệt người kia thoạt nhìn quạnh quẽ cao ngạo, nhưng khi tiếp xúc sẽ phát hiện nàng thực ôn nhu."

"Kỳ thật các cô đều bị nàng lừa, kia tất cả đều là hình tượng mà nàng tạo nên, nàng kỳ thật là một người tàn nhẫn."

"Nàng có thể tàn nhẫn đối với chính mình, như vậy đối với người khác càng ngoan tuyệt hơn."

Đường Oái lắc đầu.

Tiêu Uyển Dung lại cười cười: "Hiện tại không đáp ứng cũng không sao, hảo hảo suy xét, đây là số điện thoại của tôi, cô sẽ dùng đến."

Tiêu Uyển Dung ngón tay xanh nhạt kẹp một tờ giấy nhỏ, nhét vào lòng bàn tay Đường Oái, còn nhéo nhéo ngón út nàng, ám chỉ ý vị rõ ràng, Đường Oái không nói chuyện, nhìn Tiêu Uyển Dung nhẹ nhàng rời đi.



Tiêu Uyển Dung đi xa, Đường Oái dùng sức vò vò tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, vài lần muốn đem nó vứt bỏ, cuối cùng vẫn là không có ném, tựa hồ rất khó quyết định, ném vào túi, bước chân vội vàng hướng về Đường gia đại trạch.

Tiêu Duyệt tìm không ra nàng, mà Tiêu Uyển Dung lại có thể thong dong tại nơi thâm sơn cùng cốc tìm được nàng, vừa lúc đuổi theo kịp lễ tang, khi toàn bộ người đi hết mới ra mặt gặp nàng. Một người ưu nhã điềm tĩnh, hơn nữa, thoạt nhìn tựa hồ chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt.

Tiêu Uyển Dung rốt cuộc là ai?

Mà nàng có nên hay không chấp nhận giao dịch với cô ta?

Quả thật, điều kiện của Tiêu Uyển Dung không đủ để cám dỗ nàng, nhưng ngược lại, cái giá mà nàng nhận được không nhỏ. Nếu làm chuyện này, thì việc nàng thân mật với Tiêu Duyệt, trong mắt người khác, hay thậm chí là trong mắt Tiêu Duyệt, chỉ là một trò cười, một âm mưu lừa đảo.

Nói trắng ra chính là đoạn tuyệt quan hệ.

Lựa chọn sự nghiệp cùng báo thù hay là lựa chọn con gái của kẻ thù đây?

Đường Oái về tới Đường gia đại trạch, dì Lưu đang quét dọn nhà cửa, thấy nàng nên kêu một tiếng: "Tiểu thư, Đường nhị gia nói khi cô trở về trước hết ăn một chút điểm tâm, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, buổi tối qua thư phòng, nhị gia ở thư phòng chờ cô."

Đường Oái lên tiếng đáp ứng rồi nhanh chóng trở về phòng, hoàn toàn không có ăn uống cái gì, nhưng là tiến vào phòng có thể thấy trên bàn bày đơn giản hai món ăn, một canh một cơm, rõ ràng biết Đường Oái sẽ không hảo hảo ăn cơm, dì Lưu quyết đoán đem đồ ăn bày sẵn trên bàn.

Nàng vừa mới lo xong tang sự, vốn dĩ thân thể liền tiêu hao cực đại, lại không ăn cái gì sao có thể chịu được?

Đường Oái ngồi xuống ăn một chút sau đó liền đi ngủ, nàng vốn dĩ hôm nay túc trực bên linh cữu tới rạng sáng, một đêm không ngủ, liền bắt đầu lo hạ táng. Nhị thúc nàng sự tình bận rộn không hết, nàng cố gắng hết sức giúp hắn vốn là chuyện đương nhiên.

Gần 10 giờ tối, Đường Oái mới mở to mắt, nàng vừa mở mắt ra, liền thấy nhị thúc nàng ngồi ở mép giường. Đồ ăn trên bàn sớm đã được mang ra ngoài, trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Đường Oái vừa cử động, Đường nhị thúc liền biết nàng tỉnh, hắn ngồi ở mép giường, sờ sờ tóc nàng.

"Tỉnh?"

Đường Oái vẫn là mơ mơ màng màng: "Nhị thúc sao cậu lại ở đây, con ngủ quên, vừa lúc muốn đi tìm cậu."

Đường Oái tay vừa động, phát hiện cổ tay chính mình có gắn kim, đầu kia treo nước biển: "Vâng?"

Đường nhị thúc đè lại tay nàng: "Đừng nhúc nhích, thời điểm cậu tới con thần trí mơ hồ, vẫn luôn mơ gặp ác mộng, còn vẫn luôn kêu ba ba mẹ mẹ, còn có, Tiêu Duyệt là ai? Con sau đó vẫn luôn gọi tên nàng."

Đường nhị thúc cẩn thận giúp nàng kê gối sau lưng, Đường Oái vẫn là mơ mơ màng màng: "Con như thế nào lại phát sốt, gần nhất thân thể không được......"

Đường nhị thúc duỗi tay xem xét trán nàng: "Không có việc gì, sốt một chút, không tính quá nghiêm trọng, chú ý thân thể a."

Truyền xong lọ nước biển, Đường nhị thúc đem kim châm thêm một lọ khác: "Con ngủ thêm một chút, ta chờ con truyền xong sẽ đi ngủ."

Đường Oái gật gật đầu, nàng thật sự mệt cực kỳ, mí mắt quả thực không nhất lên nổi, không bao lâu lại hôn mê.

Đường nhị thúc một bên nhìn nàng ngủ, lại sờ sờ tóc nàng: "Oái Oái a...... Con phải hiểu được, chỉ có người trong nhà mới đối với con tốt như vậy......"

Đường nhị thúc thanh âm trầm thấp nặng nề, tựa hồ mang theo một sức mạnh xuyên thấu, như thôi miên nhân tâm. Bất luận ai nghe xong đều sẽ bị hắn mê hoặc, trầm luân, vạn kiếp bất phục.

Truyền xong, Đường nhị thúc cười cười, giúp nàng rút kim, dùng tâm bông lau đi máu ở chỗ đâm kim, đắp chăn cho nàng, rồi lặng lẽ ra ngoài.

Đường Oái dần dần khôi phục, nàng ở Đường gia hơn một tháng, thẳng đến nửa tháng sau là khai giảng, nàng mới thu thập đồ đạt chuẩn bị nhích người về trường chuẩn bị năm học. Nàng một mình trở về, hai giờ đêm xe lửa chạy, gặp phải Lăng Hiểu cùng Đường nhị thúc. Mà lần này, là Đường nhị thúc đưa nàng cùng Lăng Hiểu cùng nhau trở về thành thị.



Không sai, nàng đi cùng Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu bị Đường nhị thúc ném ra bổn gia, trực tiếp đưa tới trường như Đường Oái, chuẩn bị học ở trường trung học cơ sở bên cạnh trường Đường Oái, rời xa trấn nhỏ mà bước vào thành thị.

Kỳ thật nói trắng ra là Đường nhị thúc cảm thấy đứa trẻ này quá quậy phá nên muốn đá hắn lên thành thị thôi.

Lăng Hiểu đầu tóc đã nhuộm lại màu đen cùng Đường nhị thúc từ biệt, nước mắt lưng tròng, thiếu niên đôi môi đỏ hồng có điểm dễ thương, làm cho nữ nhân và bà lão gần đấy đều liên tiếp nhìn về hắn, Lăng Hiểu ban đầu còn hồn nhiên không phát hiện, lúc sau mới bất giác mọi người xung quanh đang nhìn hắn, còn có điểm túng quẫn, bộ dáng ngây ngô làm cho các cô gái cũng như bà lão thầm than trong bụng thật dễ thương thật dễ thương.

Đường Oái về tới thành thị việc đầu tiên chính là đem Lăng Hiểu ném vào trường, giúp hắn báo danh liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại Lăng Hiểu một người ở nơi xa lạ nước mắt lưng tròng nhìn biểu tỷ của hắn rời đi, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô chủ nhiệm hắn đang đi tới...... Hắn cọ cọ lui về góc tường.

Thiên a vẻ mặt lão sư như muốn ăn thịt người là như thế nào a.

Biểu tỷ nhanh lên dẫn tôi đi a, tôi không muốn ở chỗ này a, tôi phải đi về a.

Mà một khắc đầu Đường Oái vội vã đi vào trường học, lúc này khai giảng đã hơn nửa tháng, những học sinh cấp hai cấp ba cũng đã quay lại trường mấy ngày trước, lúc này vẫn là thời gian đi học, sân trường trống không, Đường Oái hướng người canh kí túc xin chìa khóa, đem hành lý bỏ vào trong ký túc xá.

Đường Oái một tay cầm điện thoại mới mua gọi cho Ninh Đạo, vừa nói một bên vội vã hướng về khu dạy học đi đến.

Từ khu dạy học đến ký túc xá phải đi một đoạn không nhỏ, trên đường cây cao rậm rạp, hôm nay thời tiết không tệ, thời tiết dần dần chuyển ấm, ánh mặt trời len lõi qua kẻ cổ thụ chiếu xuống, chiếu vào một bóng người trên đường nhỏ, thêm vài phần ý cảnh.

Đường Oái vô tâm tư thưởng thức: "Uy, là Ninh lão sư sao? Nga em là Đường Oái...... Trước kia di động bị trộm, thay đổi số, em hôm nay đến nhập học, muốn gặp cô báo danh, cô ở văn phòng sao?"

"Có a, cô đang ở phòng dạy nhi tử làm bài tập? Em chờ một chút, cô lập tức đến......"

Đường Oái nhanh bước chân hướng về khu dạy học đi đến, vừa mới đi ngang qua ngã rẻ, đi nhanh quá nên không nhìn thấy rõ, liền "Phanh" một tiếng đυ.ng vào người khác. Trong nháy mắt mùi hương trên người người kia bao bọc lấy Đường Oái, Đường Oái nằm mơ đều sẽ không quên hương vị này.

Tiêu Duyệt?

Trốn người ta lâu như vậy, không nghĩ tới cuối cùng tại đây loại cơ duyên xảo hợp gặp lại. Tiêu Duyệt nguyên bản ôm một chồng văn kiện, này va chạm toàn bộ rơi xuống đất hết. Đường Oái ngồi xổm xuống, một tay một tay giúp cô nhặt lên, căn bản không nghĩ ngẩng đầu nhìn mặt Tiêu Duyệt.

Nàng sợ nàng vừa nhìn thấy cô sẽ nhịn không được chạy trốn.

Nàng yêu hận cô lâu như vậy, tâm tâm niệm niệm cho dù là thời điểm sốt cao vẫn lung tung gọi tên cô, Đường Oái không biết hình dung tâm tình phức tạp này của nàng là như thế nào, nhưng là nàng hiểu rõ, sau này, không còn người nào khác có thể cho nàng khắc sâu tình cảm như thế.

Tiêu Duyệt khoảnh khắc đυ.ng vào nàng liền nhận ra là ai, sau đó cô nhìn nàng cúi đầu giúp cô nhặt lên một chồng công văn, Tiêu Duyệt chỉ có thể thấy tóc nàng nhu thuận xõa ở sau người, còn có thời điểm nhặt giấy tay có chút run rẩy.

Tiêu Duyệt đột nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay từ phía sau ôm lấy Đường Oái.

Tiêu Duyệt một tháng chờ đợi nàng trong bất an, mặc dù không ai nhìn thấy, nhưng trong lòng cô rõ ràng, cô không thể dứt bỏ Đường Oái như thế nào.

Chờ đợi một thời gian dài, tâm tình của cô từ bất an trở nên nôn nóng, cuối cùng để lắng đọng lại nôn nóng, cô khiến mình ngày ngày đều phải bận rộn, không muốn dừng lại.

Nhưng là cuối cùng, khi Đường Oái xuất hiện trước mặt mình, Tiêu Duyệt đột nhiên liền bình tĩnh, bình tĩnh giống như mặt hồ mùa xuân, chậm rãi một chút một chút kiên nhẫn bao dung nàng.

Bởi vì nàng đã trở lại.

Đường Oái bị Tiêu Duyệt ôm lấy như vậy, một khắc kia thân thể liền bắt đầu run, nàng đôi mắt chớp chớp, hốc mắt bắt đầu tụ nước, lại chớp nháy mắt, kia giọt lệ liền rơi xuống, rơi trên mặt đất, chậm rãi biến mất không thấy nữa.

Yêu hận quá sâu, không nói nên lời.