Người đàn ông nhận ra đôi mày của nàng hơi nhíu lại, liền giảm nhẹ lực tay, dịu dàng nói với nàng vài lời.
Khung cảnh ấm áp và hài hòa.
Một màn này vững vàng rơi vào trong mắt nam nhân đứng ở song cửa sổ.
Vệ Cảnh Trầm khẽ nghiến răng, cười khẩy một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Sau khi Giang Hứa Trạch bôi thuốc cho Tiết Dư xong, hắn ta lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng khách đang đóng chặt, lúc này mới lấy ra một gói thuốc từ trong hòm thuốc.
Do dự một lúc lâu mới nói: "Nương tử, hôm nay ta đi tìm Từ đại phu trên trấn phối thuốc, uống thuốc này nàng nhất định có thể mang thai.”
Mặc dù còn chưa mở gói thuốc ra, nhưng chóp mũi Tiết Dư phảng phất quanh quẩn mùi vị đắng chát của nước thuốc.
"Phu quân, chàng chắc chắn thuốc này có hiệu quả chứ? Ta đã uống gần một năm rồi, nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, hay là... không uống nữa nhé."
Giọng nói của nàng có chút không muốn và uất ức.
Trong mắt Giang Hứa Trạch hiện lên một tia u tối, hắn thở dài: "Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn ta cả đời này không có con nối dõi sao? Nàng không biết, mỗi lần nhìn thấy Cẩu Oa ta lại rất ghen tị với nhị ca…"
Tiết Dư khẽ thở dài một hơi, đành phải gật đầu.
Giang Hứa Trạch dù sao cũng là phu quân của nàng, chưa từng chê nàng là người mù.
Hơn nữa nàng vẫn chưa sinh con nối dõi cho Giang Hứa Trạch, nàng đã rất có lỗi với hắn ta, chẳng qua là uống một chén canh thuốc mà thôi.
Bóng đêm dần buông xuống, những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
"Nương tử, nàng đi tắm trước đi." Hai má Giang Hứa Trạch ửng đỏ, mơ hồ mang theo vài phần ngượng ngùng: "Ta đã đun nước cho nàng rồi.”
Tiết Dư có chút ngượng ngùng gật đầu.
Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư đi về phía phòng tắm, ánh mắt hắn ta sáng quắc nhìn chằm chằm hai chén thuốc đang nấu trong bếp.
Một chén là của Tiết Dư, chén còn lại là của hắn ta.
Thuốc của hắn ta mới là cố ý tìm Từ đại phu phối qua, rất hiệu quả cho chứng bệnh kín của nam giới, chắc chắn có thể thể hiện được phong độ.
Phòng tắm tràn ngập sương mù cùng nhiệt khí, một mảnh mờ mịt.
Phòng tắm này do Giang Hứa Trạch biết nàng yêu thích sự sạch sẽ, đã đặc biệt lên núi đốn cây về xây riêng cho nàng. Tuy không lớn, nhưng ở thôn Tiểu Hà lại là độc nhất vô nhị.
Tiết Dư từ từ đưa thân thể trắng như tuyết chậm rãi chìm xuống nước nóng, trên vai ngọc dính một chút bọt nước trong suốt, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, hai má nàng không khỏi hiện lên một chút ửng đỏ, thật mê hoặc lòng người.
Sau khi tắm rửa xong, Tiết Dư chậm rãi đứng dậy từ trong thùng gỗ, sờ soạng tìm yếm đặt trên bình phong màu trắng.
Mới vừa mặc xong, lúc này mới biết được áo khoác ngoài chẳng biết đã rơi xuống mặt đất từ lúc nào.
Lúc cẩn thận nhặt lên từ trên mặt đất, nàng mới phát hiện nó hoàn toàn bị nước trên mặt đất làm ướt sũng, căn bản không thể mặc lên người nữa.
Tiết Dư suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không mặc quần áo vào.
Không hiểu sao trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia. Ban đêm nàng ít nghe thấy động tĩnh của hắn, hơn nữa thương tích của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay mới có thể xuống giường, chắc chắn đêm nay sẽ không ra khỏi phòng.
Hơn nữa, phòng của nàng và Giang Hứa Trạch cũng chỉ cách một bức tường, đi vài bước là đến.
Lúc này đã hoàn toàn về đêm, Tiết Dư chìm vào bóng tối, không thể thấy gì, nhưng vì rất quen thuộc với bố cục của nhà họ Giang, Tiết Dư cũng không quá lo lắng.