Chương 42

Tiết Dư không nhìn thấy: "Vệ công tử, thuốc đã có tác dụng chưa?"

Vệ Cảnh Trầm nhìn đệm chăn đắp trên người, lại liếc nhìn vết ban đỏ trên tay: "Đã có tác dụng rồi, lát nữa làm phiền Giang phu nhân."

Lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt, giống như hận không thể đá văng cửa ra.

Tiết Dư theo bản năng nắm chặt cây gậy gỗ trên tay, sống lưng căng thẳng, toàn thân tràn ngập tư thế phòng bị, tuy nàng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt của nàng lại tập trung vào cửa ra vào.

Bỗng nhiên, một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay trắng mịn của nàng, mạnh mẽ kéo nàng ngồi ở mép giường, giọng nói lộ ra vẻ cường thế.

"Nếu đã muốn diễn kịch cho bọn họ xem, nàng như thế này rất dễ bị lộ."

"Ta đã biết."

Tiết Dư không thích giọng điệu ra lệnh của nam nhân này, rõ ràng là nhà bọn họ hảo tâm cứu hắn, nhưng hắn vẫn luôn lạnh mặt, nhịn không được nói: "Nếu không phải vì ngài, những quan binh này cũng sẽ không đến đây."

Thần sắc Vệ Cảnh Trầm không thay đổi, khóe môi nhếch lên: "Đúng vậy, chẳng lẽ nàng không tò mò vì sao Giang lang trung lại cứu ta sao?"

Mặc dù Tiết Dư không thấy rõ vẻ mặt của nam nhân, nhưng có thể nghe ra vài phần ác liệt từ giọng điệu của hắn, nàng cho rằng hắn lại muốn chửi bới Giang Hứa Trạch.

"Phu quân ta có lòng tốt, nên mới nguyện ý cứu ngài."

Vệ Cảnh Trầm nở một nụ cười châm chọc: "Giang phu nhân đã nguyện ý nghĩ như vậy thì tùy nàng, hy vọng ngày sau Giang phu nhân cũng đừng khóc rống lên."

Giang Hứa Trạch vội vàng mở cửa, không đợi hắn ta nói chuyện, mấy vị quan gia cao lớn, thô kệch đã xông vào, cầm theo một bức họa.

"Đã từng gặp người này chưa?"

Giang Hứa Trạch vội vàng nhìn bức họa, rõ ràng là Vệ Cảnh Trầm, tim hắn ta đập nhanh: "Tiểu nhân chưa từng thấy qua."

Mấy vị quan binh làm việc dựa theo lệ thường, lật xem sổ sách, đối chiếu với người: "Như thế nào chỉ có một mình ngươi, Tiết thị đâu?"

Giang Hứa Trạch có chút ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào.

Vẻ mặt này rơi vào trong mắt quan binh, rõ ràng là chột dạ, người cầm đầu lớn tiếng hét lớn: "Gọi nàng ra đây."

Mấy quan binh còn lại tìm kiếm trong phòng, lúc sắp đến phòng khách, thần sắc Giang Hứa Trạch thay đổi, vội vàng ngăn cản.

"Mấy vị quan gia, trong này có thể không vào được..." Lời còn chưa nói xong, cánh cửa đột nhiên bị người ta đá văng.

Ánh mặt trời chiếu vào, chiếu rọi trên sườn mặt nữ tử, mặt mày xinh đẹp, da thịt sáng bừng không tỳ vết, cánh môi đỏ sẫm, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.

Đám người quan binh nhìn thấy nàng thì hoảng hốt trong chớp mắt, không ngờ rằng ở sơn thôn nhỏ hẻo lánh như thế còn có mỹ nhân bậc này.

Tiết Dư từ từ đứng dậy, cầm gậy gỗ trong tay, tầm mắt hư vô nhìn xuống mặt đất.

Lúc này, mọi người mới chú ý tới đôi mắt nữ tử lại có chút ảm đạm, như khối ngọc đẹp đẽ không tỳ vết, nhưng lại thiếu đi một phần sinh khí.

Nam nhân cầm đầu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là Tiết thị?"

Sắc mặt Tiết Dư có chút kinh hoảng, nhưng lời nói lại cực kỳ rõ ràng: "Gặp qua mấy vị quan gia."

"Khụ."

Một âm thanh đột ngột vang lên.

Lực chú ý của mấy vị quan binh nhất thời bị hấp dẫn, người cầm đầu mang theo vài phần hoài nghi: "Đây là người phương nào?"

"Hồi bẩm quan gia, đây là ca ca của ta tới đây ở nhờ, bởi vì mắc bệnh phong cho nên đã bị người trong nhà đuổi đi, lúc này mới tìm được ta ở nơi này..."