Chương 25

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đạp văng ra.

Lưu thị vốn đang làm chuyện mờ ám, nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, hoảng sợ giật mình: "Ngươi là ai?!"

Vệ Cảnh Trầm lạnh lùng liếc mắt, trong đáy mắt lóe lên ngọn lửa như đến từ địa ngục: "Vừa rồi Vệ mỗ đã nghe hết."

Rõ ràng người trước mặt dung mạo tựa tiên nhân, khí chất cao quý, nhưng hắn như thần chết giáng lâm, khiến Lưu thị và Giang Hứa Trạch không khỏi rùng mình, sợ hãi run lên.

Đúng lúc này, Giang Đại Lực tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm cạnh tam đệ muội thì hốt hoảng bật dậy.

"Nương, đây là chuyện gì xảy ra?"

Lúc này, Lưu thị thấy người đã tỉnh lại, lại càng sợ Vệ Cảnh Trầm, ngượng ngùng nói: "Vị công tử này, việc này là ngài hiểu lầm rồi, ta sẽ đi ngay."

Nói xong, bà ta và Giang Đại Lực vội vàng chạy đi.

Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm dừng ở trên người Tiết Dư, chỉ thấy quần áo của nàng bị lột ra hơn phân nửa, lộ ra một cái áo nhỏ bó sát người có thêu hình hoa sen màu hồng nhạt.

Không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới hôm hắn vô tình nhìn thấy bộ dáng Tiết Dư vừa tắm rửa.

Chỉ mặc tiết y đơn bạc, mơ hồ có thể thấy được tiểu y bên trong, cũng là hình dạng như vậy.

Trong đầu Vệ Cảnh Trầm bất ngờ hiện lên hình ảnh đó, nhận ra hành vi của mình không hợp lễ nghĩa quân tử, hắn lập tức quay đi.

Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi xuống mép giường, giúp nàng kéo lại y phục.

Sau đó, hắn đắp kín chăn lên người nàng, che đậy thật kỹ lưỡng, không để lộ một chút da thịt nào.

Lúc này mới nhìn về phía Tiết Dư.

Vệ Cảnh Trầm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như hoa phù dung của nàng, hơi thở đều đặn, hoàn toàn không bị đánh thức.

Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, nàng sợ là sẽ bị...

Nghĩ đến Tiết Dư đúng là thiếu chút nữa bị một người thô lỗ đυ.ng vào, trong lòng Vệ Cảnh Trầm nhấc lên một trận lửa giận ngập trời, sát ý bốc lên, dọa người không thôi.

"Hừ, nếu không phải cô tới…"

Nam nhân nhận ra rằng lúc này Tiết Dư căn bản không nghe thấy.

Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, vươn ngón tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng.

Giang Hứa Trạch đứng ở cửa, nhìn thấy Vệ Cảnh Trầm ngồi ở mép giường, thần sắc kinh ngạc: "Sao ngài lại ở đây?"

Nhìn một vòng, hắn ta cũng không nhìn thấy bóng dáng Lưu thị và Giang Đại Lực.

Vệ Cảnh Trầm tựa hồ đã biết Giang Hứa Trạch tới từ trước, lúc này mới chậm rãi đứng lên.

Đôi mắt của hắn như hóa thành lưỡi kiếm băng giá, nhìn về phía Giang Hứa Trạch, sắc bén đến tê tái.

Giang Hứa Trạch lúc này mới hiểu, hắn rõ ràng là đã sớm phát hiện chén thuốc kia có vấn đề!

Quả thật tinh tường vô cùng!

Hắn ta chẳng qua là đưa canh thuốc như bình thường mà thôi, như thế nào sẽ bị hắn phát hiện?

Dù Giang Hứa Trạch không biết hắn ta đã để lộ sơ hở ở đâu, nhưng hắn ta hiểu người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải kẻ mà một kẻ dân thường như hắn ta có thể chọc vào.

Đáy lòng Giang Hứa Trạch đột nhiên sinh ra một tia hối hận, đáng ra hắn ta không nên cứu Vệ Cảnh Trầm về.

Nhưng đến giờ hối hận thì còn ích gì?

"Ngươi vì sao lại làm như vậy?" Giọng nam tử rất bình tĩnh, tựa như sóng ngầm dưới biển sâu, lạnh lẽo và đầy sát khí.

Giang Hứa Trạch nhìn thấy sự tức giận rõ ràng của người đàn ông, hắn đang bênh vực Tiết Dư, lúc này hắn ta đột nhiên hiểu ra.