Chương 21

Không biết sao những lời mẫu thân nói với hắn ta hôm đó lại hiện về trong đầu, nhìn đôi vai rộng của Giang Đại Lực, cánh tay thô to mạnh mẽ do nhiều năm làm nông, giọt mồ hôi lớn rơi từ cổ xuống, trượt qua l*иg ngực rắn chắc...

Ý nghĩ ấy lại một lần nữa mãnh liệt trỗi dậy, không thể nào xua đi được.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.

Giang Hứa Trạch đang bắt mạch cho Vệ Cảnh Trầm, sau khi tra xét xong, trong lòng âm thầm thán phục, nếu người bình thường bị thương nặng như thế, sợ là đã sớm hồn lạc hoàng tuyền.

Cho dù may mắn sống sót, nhưng ít nhất cũng cần nửa năm mới có thể dưỡng tốt thân thể.

Nhưng tố chất thân thể của Vệ Cảnh Trầm vô cùng tốt, chỉ cần mấy tháng liền khôi phục gần như khỏi hẳn, ngay cả cái chân bị thương cũng nhìn không ra dấu vết gì, bước đi như bay.

Giang Hứa Trạch thu hồi gối nhỏ, chậm rãi nói: "Vệ công tử, thương thế của ngài đã không đáng ngại, nhưng vẫn xin ngài chớ lộn xộn, vết thương vừa mới kết vảy..."

Vệ Cảnh Trầm rũ mí mắt, khuôn mặt tinh xảo như ngọc thạch tràn đầy ôn nhuận: "Đa tạ Giang lang trung."

Giang Hứa Trạch lơ đãng hỏi: "Vệ công tử, ngài đợi ở thôn Tiểu Hà thời gian dài như vậy, như thế nào không thấy có người tìm ngài?"

Trong nhà có thêm một cái miệng ăn cơm, lại là bệnh nhân, rốt cuộc cũng là một khoản chi tiêu, nếu không phải bởi vì Vệ Cảnh Trầm quý khí phi phàm, hắn ta đã sớm ném người tới quan phủ.

Vệ Cảnh Trầm tựa hồ không nghe ra sự thăm dò của Giang Hứa Trạch, giọng nói trầm thấp thuần khiết: "Ta cũng nghĩ tới việc này, phiền Giang lang trung chuẩn bị bút mực, ta liền viết thư gửi đến nhà, để cho bọn họ tới tìm ta."

"Đúng lúc ta còn bút mực từ khi nhỏ học tư thục, giờ ta gọi Dư nương lấy cho ngài."

Vừa dứt lời.

Ngoài sân vang lên tiếng gọi khẩn trương: "Giang lang trung, đệ đệ ta ốm rồi, sốt cao gần như không hạ, ngài đi cùng ta một chuyến đi!"

Hiện giờ mạng người quan trọng, Giang Hứa Trạch vội vàng nói với Tiết Dư một tiếng, liền xách hòm thuốc đi ra ngoài.

Một năm trước khi Tiết Dư chuyển nhà, nghe Giang Hứa Trạch nói giấy bút mực đặt cùng một chỗ với sách y học.

Tiết Dư theo trí nhớ tìm cả buổi cũng không tìm được, ánh mắt hơi nâng lên, thấy trên tủ bát có bày một cái tủ gỗ lim, định lấy xuống xem.

Nhưng đứng trên ghế thấp, ngón tay khó có thể chạm tới, Tiết Dư nào chịu buông tha, cắn răng kiễng mũi chân, cố gắng lấy xuống.

Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư chậm chạp chưa đi ra, nghĩ đến mắt tiểu phụ nhân kia không tốt, lông mày nhíu lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn bước vào.

Khi bước vào, cảnh tượng hiện ra trước mắt, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, soi rọi khắp căn phòng. Chỉ thấy dáng người nữ nhân đứng đó, với động tác của nàng, phần áo trên người hơi nhấc lên, để lộ vòng eo mảnh mai, nhỏ gọn, vừa tầm một bàn tay.

Thấy Tiết Dư định chuyển tủ phía trên tủ bát xuống, dáng người lung lay sắp đổ, Vệ Cảnh Trầm lạnh giọng cảnh cáo: "Nàng không cần mạng nữa sao? Mau xuống đi!"

Mặc dù Tiết Dư đối với Vệ Cảnh Trầm có chút thay đổi,nhưng âm điệu của hắn vẫn mang lại cho nàng sự sợ hãi. Nàng hoảng loạn, vô tình không để ý đến dưới chân và đột ngột ngã ngửa về phía sau.

Khi nghĩ rằng mình sắp ngã đập đầu, nàng bản năng nhắm chặt mắt lại, không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp và cứng rắn.