Chương 14

Nghĩ đến vết thương của nam nhân này đã sắp khỏi, Tiết Dư nghĩ thầm, hắn hẳn là cũng sẽ lập tức rời đi thôi.

Sống lưng căng thẳng của Tiết Dư lúc này mới thả lỏng đôi chút, nghĩ đến việc gà vịt còn chưa được cho ăn, nàng liền ném mấy lá rau đã cắt vào máng.

Sau đó lại đem thảo dược ra phơi, tuy rằng động tác thong thả, nhưng tay chân coi như nhanh nhẹn.

Vệ Cảnh Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng uyển chuyển kia bận rộn khắp sân nhỏ.

Ánh nắng trải dài trên đầu nàng, trên vầng trán trắng sạch sẽ lấm tấm mồ hôi, hai má cũng ửng hồng, thêm vài phần sinh khí.

Tiết Dư cũng không biết người nàng sợ hãi lại đang nhìn nàng, tất cả tâm tư của nàng đều đặt ở công việc trong tay.

Sau khi bận rộn xong, nàng mới nhớ tới bát đũa trong phòng khách còn chưa thu dọn, liền cầm lấy gậy gỗ đặt ở một bên, đi về phía phòng khách.

Tiết Dư không biết Vệ Cảnh Trầm ở đâu, nàng hơi nghiêng đầu, ra hiệu một tiếng: "Vệ công tử."

Tiết Dư không nghe thấy giọng nam nhân kia cũng mặc kệ hắn, nàng mượn ánh sáng bên ngoài thu bát gốm lại.

Khi nàng sắp ra ngoài, Vệ Cảnh Trầm đột nhiên lên tiếng, giọng nói như ngọc va chạm, lạnh lùng và ngay thẳng: "Sau này không cần mang tới nữa."

Tiết Dư hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía hắn, gương mặt lộ vẻ mê mang.

Rõ ràng tiểu phụ nhân này cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Vệ Cảnh Trầm lại cảm thấy Tiết Dư đang nhìn hắn, đôi mắt nàng trong suốt, không nhiễm chút tạp chất nào.

Cổ họng Vệ Cảnh Trầm có chút ngứa ngáy, hơi rũ mí mắt: "Ta đã có thể tự lo liệu, không cần nàng phải mang tới nữa."

Tiết Dư cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.

Tiết Dư bưng bát gốm ra ngoài, vừa rửa sạch xong thì ngoài viện truyền đến một giọng nói bén nhọn quen thuộc: "Tam đệ muội, tam đệ có nhà không?"

Tiết Dư dừng động tác trên tay, nắm chặt gậy gỗ, thần sắc lạnh lùng: "Phu quân có việc, đi lên trấn trên, nhị tẩu có chuyện gì, không bằng nói với ta đi."

Lý thị nhìn vào bên trong vài lần, sau khi xác định Giang Hứa Trạch không có ở đây, đôi mắt đảo loạn, thầm tính toán trong lòng.

"Tam đệ muội, ta nhớ là nửa lạng bạc của tháng này ngươi vẫn chưa nộp, ngươi đưa trước cho ta đi, ta thay ngươi đem bạc nộp cho bà mẫu, khỏi phải để các ngươi phải chạy một chuyến."

Tiết Dư tuy không nhìn rõ vẻ mặt của Lý thị, nhưng sớm đã nhìn thấu nàng ta, tham lam vô độ, thích chiếm tiện nghi, lạnh nhạt nói: "Bạc trong nhà không phải ta quản, hơn nữa bây giờ mới đầu tháng, còn chưa đến cuối tháng."

Lúc trước đã định mỗi cuối tháng mới nộp bạc.

Nếu nàng thật sự đưa bạc cho Lý thị, đến cuối tháng, Lý thị nhất định sẽ không chịu thừa nhận!

Lý thị không ngờ Tiết Dư lại khôn ngoan như vậy, nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhớ lại lần trước đã về tay không, lần này nếu không lấy được bạc, nói gì cũng phải lấy chút đồ về.

Dù sao tam đệ là lang trung, khả năng kiếm bạc rất lớn, cũng không thiếu mấy thứ này.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, Lý thị nhẹ bước, tránh khỏi tầm mắt Tiết Dư, đi về phía chuồng gà.

Cửa sổ phòng khách mở rộng, Vệ Cảnh Trầm tất nhiên đã nhìn thấy hết hành động của Lý thị, thấy Tiết Dư đưa lưng về phía Lý thị, tựa hồ cũng không phát hiện.

Hắn đã nhận ân huệ và chăm sóc của phụ nhân này, vậy nên hắn cũng giúp nàng một lần.

Không đợi Lý thị đi tới ổ gà, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy chân trái như là bị cái gì đánh một cái, đau đớn vô cùng, ngay lập tức phát ra tiếng kêu rên thống khổ.