Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tần Kiêu đi tới cửa thì dừng lại. Hắn không ra ngoài mà đứng ở cửa nhìn cô.
Cô đã đổi sang mặc quần ngắn và áo tay ngắn, đứng dưới ánh mặt trời. Cánh tay lẫn bắp chân vừa trắng vừa nhỏ, lúc cô chờ người khác rất yên tĩnh.
Tần Kiêu từng thấy nhiều hay ngó xung quanh trong khi chờ, hoặc dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại. Nhưng Tô Lăng thì không, cô chỉ đứng đó, lập tức lộ ra sự nghiêm túc. Đôi mắt yên tĩnh, khí chất nhã nhặn.
Sẽ không than phiền trời quá nắng, cũng không oán trách chờ quá lâu.
Điều này khiến việc được cô chờ đợi trở thành một loại hạnh phúc.
Tần Kiêu mím môi, người cô đợi là Quách Minh Nham.
Gió ấm nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán Tô Lăng, lúc cô không nói lời nào thì trông hợp lòng người hơn.
Trong lòng hắn vừa phiền muộn vừa rối bời, cô cứ ghét hắn như vậy sao? Thà tìm Quách Minh Nham cũng không tìm hắn?
Tần Kiêu sẽ muốn hút thuốc nếu cảm thấy bực dọc, nhưng mới mò được bật lửa trong túi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thả trở về.
Bỗng dưng hắn có loại suy nghĩ đáng sợ, chỉ cần hắn bỏ hết mấy thói quen hư hỏng thì một ngày nào đó cô có thể yên tĩnh chờ hắn giống như vậy không? Mẹ nó, gặp quỷ rồi, cái ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, càng ngày càng nghiêm trọng.
Tần Kiêu lấy điện thoại: "Quách Minh Nham, ra đây."
Quách Minh Nham ôm quyết tâm liều chết đi tới cửa, Tần Kiêu đưa thẻ cho cậu ta rồi nói mật mã.
"Cậu đi đưa cho cô ấy."
Quách Minh Nham ngu người "Hả? Em á? Sao anh không đi?"
Tần Kiêu nói: "Hỏi nhiều như thế làm gì, cút mau."
Quách Minh Nham choáng váng cầm thẻ ra ngoài, ánh nhìn nóng rực ở sau lưng làm da đầu cậu ta tê dại, cậu ta hoàn toàn không cười nổi, tiếp đó đưa thẻ cho Tô Lăng.
Trong mắt Tô Lăng tràn ngập biết ơn, cô cúi người với Quách Minh Nham: "Quách thiếu, cảm ơn anh, nhất định tôi sẽ nhanh chóng trả lại."
Cô lấy một tờ giấy nợ đã viết trước ở trong cặp nhỏ ra đưa cậu ta, trên đó còn ấn dấu vân tay.
Quách Minh Nham chột da, vụng về nói: "Ừ ừ chuyện nhỏ, không cần trả."
Tô Lăng kiên trì, cậu ta hết cách, đành nhận giấy nợ rồi nhét vào túi, sau đó bảo: "À đúng rồi, mật mã là 130430. Tôi vô trong trước nhé."
Cậu ta chạy cực nhanh, y như có quỷ đuổi theo, Tô Lăng nghe được mật mã chợt sững sờ tại chỗ.
Cô nhìn về phía cửa của Liên Thành nhưng không thấy gì.
Tô Lăng rũ mi, quan sát tấm thẻ trong tay.
Là của Tần Kiêu.
Phút chốc, cô vô cùng hoảng hốt. Tô Lăng biết 130430 có nghĩa là gì, ngày 30 tháng 4 năm 2013, lần đầu tiên Tô Lăng gặp Tần Kiêu. Đời trước Tần Kiêu đưa thẻ vàng cho cô vẫn là mật mã này, một đồng tiền cô cũng chả dùng.
Sẽ không có mật mã nào trùng hợp như thế.
Thế nên đây là tấm thẻ mà hắn muốn đưa cô.
Tô Lăng siết chặt thẻ, tâm trạng phức tạp không nói nên lời. Cô muốn giả vờ không biết nhưng từ nhỏ cô đã được dạy dỗ, điều đó không cho phép cô làm vậy.
Nhận sự giúp đỡ của người khác thì dù là việc chỉ bé bằng giọt nước cũng phải báo đáp.
Tô Lăng có phần mờ mịt, nghĩ đến bà ngoại vẫn đang chờ tiền cứu mạng ở bệnh viện, cô không còn sự lựa chọn, khẽ nhấp môi rồi rời khỏi đây.
Quách Minh Nham vừa đi vào liền đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Tần Kiêu.
Quách Minh Nham rén muốn chớt, kêu cậu ta đi đưa thẻ là anh Kiêu, rồi cũng ổng mới quay lại thì bày ra dáng vẻ muốn gϊếŧ mình. Con mẹ nó đáng sợ vãi.
Đây là cái loại thao tác gì đây?
Tần Kiêu vươn tay: "Đưa tôi."
"Hả?"
"Đồ của cô ấy."
Quách Minh Nham nhớ tới tờ giấy nợ kia, vội vàng lấy từ trong túi đưa cho Tần Kiêu.
Giấy nợ bị cậu ta hoảng sợ mà vò nhăn nhúm, Tần Kiêu mở ra, nét chữ được viết bên trên cực kỳ xinh đẹp và cẩn thận, hắn bỏ vào túi áo sơ mi trước ngực.
Quách Minh Nham thấy hết ráo: "..." Cậu ta có loại cảm giác không nói nên lời giống Hạ Tẩm đợt trước: "Anh nghiêm túc à?"
Tần Kiêu không đáp.
Tờ giấy mỏng nằm trước l*иg ngực hắn khiến nơi đó nóng bỏng tới phát đau. Tần Kiêu nhớ tới lúc Tô Lăng bảo ghét hắn đã nghiêm túc ra sao, muốn mở miệng mắng cô mười ngàn chữ nhưng trong lòng lại mềm thành một bãi bùn.
Quên đi, hắn thầm nghĩ, so đo với cô làm gì.
...
Lúc Tô Lăng định đi chuyển tiền mới phát hiện trong thẻ có tận năm triệu.
Cô hơi đờ ra, lại cảm thấy giàu có thì tùy hứng thế đấy.
Cuối cùng Tô Lăng vẫn gọi Nghê Hạo Ngôn, giọng nói thiếu niên khàn khàn: "Tô Lăng?"
"Em nhắn số tài khoản cho chị, chị gửi tiền phẫu thuật của bà ngoại sang, sau đó chị sẽ mua vé về nhà."
Nghê Hạo Ngôn chăm sóc bà một đêm, nghe vậy lập tức tỉnh táo một chút: "Chị lấy đâu ra tiền?"
Tô Lăng im lặng vài giây, cô không quá quen với việc nói dối, lỗ tai chợt đỏ lên, may là Nghê Hạo Ngôn không nhìn thấy mình, cô nói: "Chị nhận một bộ phim, vai nữ số hai, nói tình hình với đoàn làm phim bên kia nên nhận tiền sớm."
Nghê Hạo Ngôn không dễ gạt, giọng cậu giương cao: "Phim gì? Một sinh viên đại học như chị lại không có bối cảnh, ai sẽ cho chị mấy tài nguyên này?"
Trong lòng cô khẽ sợ hãi, song bây giờ phải thuyết phục Nghê Hạo Ngôn để bà ngoại làm phẫu thuật trước đã.
"Thử vai trong khoa, chị may mắn nên được đạo diễn chọn..."
"Tô Lăng." Nghê Hạo Ngôn nghiến răng: "Chị đừng có lừa tôi." Trong lòng cậu ẩn ẩn lo lắng, cái người chị họ này là một báu vật thế nào, chính cô cũng không hề biết, nhưng là đàn ông, cậu cực kỳ rõ ràng.
Tô Lăng ấp úng: "Chị đâu có gạt em."
Giọng điệu Nghê Hạo Ngôn cứng rắn: "Nếu chị dám làm chuyện ngu xuẩn gì dù bà ngoại có khỏe mạnh cũng bị chị làm cho tức chết."
Tô Lăng giận dữ: "Sao em lại nguyền rủa bà ngoại hả! Em không đưa số tài khoản cho chị thì chị đi tìm cậu!"
Nghê Hạo Ngôn bất lực, cô có hiểu trọng điểm không vậy? Cậu biết cô không đùa giỡn, nghiêm túc tới mức đáng yêu, vì sợ cô thật sự tìm ba cậu nên đành mềm giọng: "Tôi sai rồi, chị đừng tức giận... Chị họ."
Gọi chị họ, trong lòng Nghê Hạo Ngôn thì luống cuống kinh khủng. Còn Tô Lăng lại mềm lòng, đúng là không giận nữa, chỉ hối thúc: "Em mau gửi số tài khoản cho chị, sau đó tới bệnh viện ký tên để bà ngoại nhanh chóng làm phẫu thuật, tối nay chị đặt vé máy bay rồi quay về liền."
Nghê Hạo Ngôn vô cùng buồn bực, cậu hoảng loạng và lo lắng, lần đầu tiên hận bản thân sinh ra quá muộn, không có chút khả năng gánh vác nào.
Tô Lăng hết sức thu hút người khác, đồng thời lại xa xôi nghìn dặm, cậu muốn biết chuyện gì cũng không được.
Nghê Hạo Ngôn gửi tài khoản rồi dặn dò cô: "Trên đường về, chị chú ý an toàn. Đừng gấp, bên bà ngoại có tôi trông nom."
"Biết rồi."
Số tiền còn lại trên người Tô Lăng đều dùng để mua vé máy bay, cô không động vào một phần nào của bốn trăm vặn trong thẻ.
Cô ấy cầm tấm thẻ này giống như đang cầm một củ khoai tây nóng bỏng vậy.
Haizz, phiền quá.
Rạng sáng hai giờ Tô Lăng tới thành phố L, khi cô vội vã chạy đến bệnh viện thì thấy Nghê Giai Nam đang cãi nhau với Nghê Hạo Ngôn.
"Tiền của Tô Lăng ở đâu ra, em thành thật nói cho chị, có phải cô ta làm mấy chuyện không đứng đắn không?"
Nghê Hạo Ngôn hất tay cô ta: "Chị phiền vừa thôi, cô ấy là chị họ của chị đấy."
"Nghê Hạo Ngôn, chẳng phải em cứ khăng khăng không muốn nhận cô ta sao? Bây giờ lại chống đối mẹ và chị, cấu kết với Tô Lăng bỏ ra số tiền lớn như thế để làm phẫu thuật cho bà nội! Em hiểu rõ là nhà chúng ta nuôi lớn cô ta, cô ta kiếm tiền nhưng lại không gửi về nhà chút nào, bây giờ mới vung tay là hơn năm mươi vạn, loại sói mắt trắng như cô ta..."
Cô ta còn chưa nói hết thì Tô Lăng đã đi tới.
"Nghê Giai Nam." Tô Lăng lên tiếng.
Nghê Giai Nam ngẩn người, Tô Lăng chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh lẽo như thế để nói chuyện với cô ta, Nghê Giai Nam cười nhạt: "Sao, cô định làm gì tôi?"
Tô Lăng nâng tay lên, tát xuống mặt cô ta.
Thật ra Tô Lăng mềm mại, đánh người không hề đau, nhưng một cái tát này không cần nghi ngờ đã dẫm đạp lòng tự trọng của Nghê Giai Nam.
Cô ta ôm gò má, giọng nói bén nhọn: "Mày đánh tao! Mày dám đánh tao!"
Tô Lăng cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, lửa giận tích tụ hai đời khiến cô run lên vì phẫn nộ. Cô đã muốn tát cô ta từ lâu. Kiếp trước nhà họ Nghê đã chôn vùi cả đời của cô.
Bản thân Tô Lăng chưa từng xài tiền của Tần Kiêu, cũng không chủ động đòi hỏi gì.
Nhưng cô biết Nghê Giai Nam đã lấy của Tần Kiêu đâu chỉ mười triệu! Ỷ vào là em họ cô mà cầu xin Tần Kiêu cho cô ta tiến vào giới thượng lưu, gả cho một tên giàu có, sau đó không thể chịu được ông chồng gái gú, nhưng lại không cam lòng từ bỏ vinh hoa phú quý mà cô ta nɠɵạı ŧìиɧ.
Khi người nhà bên đó chất vấn Nghê Giai Nam, cô ta cây ngay không sợ chết đứng, nói rằng chị họ cô ta là người tình của Tần Kiêu. Bọn họ tức giận mà chẳng dám nói gì.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà danh tiếng của Tô Lăng bị người khác kinh thường, cả một đời kia, những uất ức mà cô phải chịu đều không thể thoát khỏi liên quan tới Nghê Giai Nam.
Sau đó Tần Kiêu tức giận, bảo Nghê Giai Năm lăn tới xin lỗi Tô Lăng. Tô Lăng nhìn cô ta khóc lóc nhận sai, cảm thấy vô cùng mỉa mai, đây là người thân lại xem nhẹ nước mắt và máu thịt của cô, coi những việc cô làm là chuyện hiển nhiên, khiến Tô Lăng khó có thể thẳng lưng mà sống được nữa.
Lúc này cô nhìn Nghê Giai Nam, tuy giọng nói trầm thấp nhưng lại lộ ra vẻ rét lạnh: "Tôi và bà ngoại không tiêu một đồng tiền nào của mấy người, tuy ở nhà họ Nghê mười năm song bà ngoại lại trả ba trăm ngàn tiền mua phòng, nhiêu đó cũng đã rồi. Dựa vào cái gì mà tôi kiếm tiền phải đưa các người? Bà ngoại tôi cũng là bà nội cô, các người không muốn bỏ năm trăm tám mươi ngàn thì tôi nghĩ cách, bây giờ mấy người còn mặt mũi không vậy, có nhớ đây là bên ngoài phòng bệnh của bà không?"
Ngón tay Tô Lăng chỉ vào cánh cửa, Nghê Giai Nam chưa từng nghĩ Tô Lăng sẽ nói thế, đây là đứa bé gái bình dân, nhút nhát và yếu ớt từng núp sau cánh cửa nhìn bọn họ sao?
Nghê Giai Nam bị khí thế của cô dọa một trận, lúc phản ứng kịp thì lập tức muốn đánh trả.
Nghê Hạo Ngôn kéo cô ta lại, nổi giận nói: "Nghê Giai Nam, chị đủ rồi!" Cậu không kiềm được liếc sang Tô Lăng, lúc cô mắng Nghê Giai Nam, ngón tay cô chỉ "các người", có phải cô cũng xem cậu như thế không?
Nghê Hạo Ngôn hoảng sợ, không thể làm gì khác ngoài bảo: "Bà nội làm phẫu thuật thành công, bây giờ không nguy hiểm gì, chị vào xem bà đi."
Nghê Giai Nam vừa tủi thân vừa giận dữ, vẻ mặt Tô Lăng lạnh nhạt đi vào phòng bệnh.
Cô ta tức chết: "Chị mới là chị của em, sao em lại bảo vệ cái thứ tạp chủng kia!"
Nghê Hạo Ngôn quay đầu, mặt lạnh đến mức làm Nghê Giai Nam run rẩy, cậu nói: "Nếu chị không phải là chị tôi thì tôi cũng muốn tát chị một cái rồi."
Ngón tay nghê Giai Nam run run, "em em em" nửa ngày, cuối cùng khóc lóc đi tìm Điền Thục Vân.
Nghê Hạo Ngôn trầm mặt đứng bên ngoài phòng bệnh, giống như một pho tượng.
Rạng sáng bốn giờ Tô Lăng mới đi ra, gương mặt cô mệt mỏi, lúc nãy còn giống con nhím, hiện tại thì trở nên mềm mại.
Nghê Hạo Ngôn bỗng nhiên sợ hãi.
Cậu biết rằng gia đình của cậu tới tận bây giờ vẫn không đối xử tốt với cô, dù cậu... Không hề ghét Tô Lăng một chút nào, nhưng giọng điệu nói chuyện cùng cô rất hung dữ.
Còn nhỏ thì kéo bím tóc cô, cô tủi thân nhìn cậu, từ trước đến giờ không hề méc ai. Khi đó tim Nghê Hạo Ngôn đập cực nhanh, vừa mong đợi Tô Lăng phản kháng, vừa hy vọng cô có thể luôn luôn ngoan ngoãn như thế.
Có phải ở trong lòng Tô Lăng rất ghét cả nhà cậu không?
Hoặc là một ngày kia cô trở thành người nổi tiếng, sẽ không muốn có liên quan gì tới bọn họ nữa?
Nghê Hạo Ngôn khó khăn mở miệng: "Tô Lăng, bà ngoại tỉnh chưa?"
Tô Lăng lắc đầu: "Vẫn chưa, bà ngoại đang ngủ." Khoảnh khắc nhắc tới bà ngoại, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng.
Trong lòng cậu càng cảm thấy đắng chát, hai người đứng đối diện nhau không nói gì.
Tô Lăng đi ra nấu nước nóng cho bà ngoại, đợi cô chuẩn bị trở về gác đêm thì Nghê Hạo Ngôn bỗng dưng kéo tay cô: "Tôi... Tô Lăng... Chị cũng ghét tôi như thế sao?"
Tô Lăng ngạc nhiên xoay đầu, sau đó Nghê Hạo Ngôn thấy đôi mắt của cô mang theo ý cười: "Sẽ không đâu, Nghê Hạo Ngôn."
Cậu thầm mừng rỡ, trong mắt cũng tràn đầy vui sướиɠ.
Nhưng cô lại nhẹ nhàng nghiêm túc nói: "Em là em trai chị mà, chị sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hồi lâu sau, đợi cô đã đi, Nghê Hạo Ngôn mới nhắm mắt, tất cả vui sướиɠ trong mắt đều biến mất.
Cậu tức giận nghĩ, vậy không bằng chị ghét tôi.