Lúc này, Trịnh Gia Hào đang chơi ở dưới lầu, không có mặt ở đây cũng không ai phản đối.
Cố Mỹ Cầm không dám nói gì, sợ làm chồng phật ý. Trịnh Tâm Nguyệt thì không quan tâm, dù sao cô cũng không ở cùng với Trịnh Vọng Thư, việc em trai ngủ ở phòng khách là chuyện của nó.
Chuyện này cứ thế mà định đoạt nhưng đợi đến khi Trịnh Gia Hào trở về, chắc chắn sẽ làm náo loạn một trận.
Cố Mỹ Cầm cảm thấy đau lòng, con trai cưng của mình đang ở yên lành, tại sao phải chuyển ra phòng khách? Làm gì cũng không tiện.
Vì vậy, tối đến khi đi ngủ, bà bắt đầu rỉ tai chồng.
“Kiến Quân, Vọng Thư ở nhà tôi không có ý kiến, nhưng cứ như vậy mãi cũng không phải là cách. Nhân lúc con nó còn trẻ, dù đã từng ly hôn, nhưng cũng vẫn dễ tìm đối tượng. Hay là chúng ta tìm cho nó một người đàng hoàng? Lần này chúng ta đích thân lo liệu, tìm cho nó một người đáng tin, chứ cứ kéo dài thế này đến khi ba mươi tuổi thì khó mà tìm được người nữa.”
Cố Mỹ Cầm nói không sai, thời buổi này đàn ông đã qua một đời vợ còn khó lấy vợ, huống chi là Trịnh Vọng Thư, thân là phụ nữ.
Dù cô không nói ra, nhưng trong lòng họ đều hiểu, tại sao cô lại bị đánh? Không phải vì cô không thể sinh con hay sao? Nếu sinh được con trai cho nhà họ Chu, cũng sẽ không đến mức này.
Nhân lúc còn trẻ, vẫn còn chút nhan sắc, có thể sẽ lấy được người có điều kiện tạm ổn. Nếu để thêm vài năm nữa, nhan sắc phai tàn, lại thêm việc không thể sinh con, cả đời này sẽ phải dựa vào họ mà sống.
Cố Mỹ Cầm không phải là người dại dột, tất nhiên không muốn như vậy.
Trịnh Kiến Quân nghe vợ nói, suy nghĩ một lúc, thấy đúng là như vậy.
Ông có thể nuôi Trịnh Vọng Thư, nhưng chính mình cũng sẽ già đi vào một ngày nào đó. Hơn nữa, sống một mình cả đời cũng không thực tế, nếu có thể tìm được người phù hợp, dù phải cho thêm của hồi môn, cũng là cách tốt để gả con gái đi.
“Bà nói cũng đúng, vậy chuyện này phiền bà lo liệu, nhưng đừng tìm người điều kiện quá kém, dù Vọng Thư đã từng ly hôn, cũng không thể gả quá thấp.”
Nghe chồng đồng ý, Cố Mỹ Cầm lập tức hứng khởi, nghĩ đến chuyện trong vài ngày tới sẽ sớm gả Trịnh Vọng Thư đi, để tránh cho con trai cưng của mình bị ủy khuất.
Vì vậy, hôm sau khi ra ngoài bà liền đi lan truyền tin tức. Thế là cả khu đều biết Trịnh Vọng Thư bị nhà họ Chu đuổi ra ngoài, ai cũng bàn tán đủ kiểu.
Cố Mỹ Cầm tất nhiên không có ý định tìm cho Trịnh Vọng Thư một người tốt. Bà nghĩ chỉ cần tìm một người đàn ông đã từng ly hôn, hoặc là một công nhân từ nông thôn lên là đủ.
Dù thế nào đi nữa, cuộc đời của Trịnh Vọng Thư xem như đã bị hủy hoại.
Để tỏ ra mình là một mẹ kế tốt, bà còn mang nhiều đồ tốt đi gặp bà mối, nhờ người nói giúp.
Người ngoài nhìn vào, ai mà không khen bà một câu mẹ kế tốt?
Chu Vân Nghiên vốn đang chờ đợi Trịnh Vọng Thư quay về cầu xin mình tái hôn trong nước mắt, không ngờ chờ mãi, lại nghe tin cô đang đi xem mắt, liền tức giận đến mức đập vỡ bát.
Cao Huệ Lan thấy con trai như vậy, vội vàng lên tiếng an ủi.
“Con cứ yên tâm, xem mắt rồi cũng chỉ thêm mất mặt thôi, đàn bà đã qua một đời chồng thì ai mà thèm? Hơn nữa, tiếng tăm của nó bên ngoài là không thể sinh con, ai dám lấy một người như thế? Cuối cùng cũng chỉ có thể quay lại cầu xin chúng ta.”
Chu Vân Nghiên nghĩ lại, thấy đúng là như vậy, tâm trạng mới dễ chịu hơn chút.
Không chỉ có Chu Vân Nghiên cảm thấy bất ngờ, mà Châu Cảnh Xuyên cũng bị sốc.
Khi biết Trịnh Vọng Thư sau lần đó nhanh chóng ly hôn với Chu Vân Nghiên, rồi về nhà lo chuyện xem mắt, trong lòng anh cũng cảm thấy phức tạp.
Người phụ nữ đó vừa mượn giống từ anh, quay đầu đã định lấy người khác, coi anh là gì? Đồ chơi tìиɧ ɖu͙© sao?
Trong lòng anh bốc lên một ngọn lửa vô hình, có một sự thôi thúc muốn gọi cô ra hỏi cho rõ ràng.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vì người phụ nữ đó đã nói với anh, cả hai người đều không được nhắc đến chuyện đó nữa, còn nếu anh tìm đến thì cũng có phần đi quá giới hạn.