Lục Tử ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu cô bé.
“Thế nào, Điềm Điềm, hôm nay sao lại không vui vậy?”
Chu Điềm Điềm cắn môi dưới, đôi mắt tròn xoe nhìn Lục Tử, rồi lắc đầu.
“Không có gì đâu ạ.”
“Vậy các con ở đây chơi đi, một lát nữa chú Lục sẽ dẫn các con đi ăn đồ ăn ngon.”
Nói xong, Lục Tử bận rộn đi làm việc khác.
Khi anh rời đi, em trai của Chu Điềm Điềm kéo tay chị.
“Chị ơi, em sợ quá, thím Vương nói có phải thật không?”
Chu Hiểu Huy thì thầm, vẻ mặt ngây thơ, trông có vẻ lo lắng.
Chu Điềm Điềm không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn những chú gà con đang mổ lá cải dưới chân.
“Không biết.”
Hai đứa trẻ không vui vì thím Vương hàng xóm đã gọi chúng vào nhà và nói rằng mẹ hiện tại của chúng là một con hồ ly tinh, khi cưới vào sẽ đối xử tệ bạc với chúng, không cho ăn uống đã là nhẹ, còn có thể đánh đập chúng nữa.
Hai đứa trẻ phản bác rằng dì Trịnh trông rất hiền lành và còn nấu ăn cho chúng.
Kết quả, thím Vương sau nghi vậy càng tỏ vẻ khinh thường hơn, nói rằng Trịnh Vọng Thư chỉ đang giả vờ, vì mục đích cuối cùng là để kết hôn còn sau khi cưới về thì khó mà nói trước.
Thím Vương còn nói rằng đàn ông dễ bị vợ kích động, không bao lâu nữa, khi Trịnh Vọng Thư mang thai, Chu Cảnh Xuyên có con ruột của mình thì càng không thích chúng nữa.
Hai đứa trẻ, một đứa bảy tuổi, một đứa sáu tuổi, chưa có khả năng tư duy độc lập, khi người khác nhồi nhét những điều này không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Dù sao trước đây chúng đã trải qua những ngày khó khăn, khi đó Chu Cảnh Xuyên vẫn chưa đón chúng về, mẹ chúng vì cha qua đời, cảm thấy tất cả đều là lỗi của chúng nên đánh đập và mắng chửi, thậm chí còn dùng kim châm vào đầu ngón tay của chúng.
Khi nghĩ đến việc Trịnh Vọng Thư sau này có thể cũng trở thành như vậy, hai đứa trẻ không kìm được mà run rẩy.
“Thím Vương không phải nói chúng ta có thể đuổi dì ấy đi sao? Chị ơi, hãy nghĩ cách giúp em, em không muốn bị đánh.”
Chu Hiểu Huy nói xong, lại không kìm được rụt cổ, mắt cũng đỏ lên.
Chu Điềm Điềm thấy vậy, đưa tay nhỏ bé ôm em trai vào lòng.
“Không sao đâu, chị sẽ không để bà dì xấu tính đánh em đâu.”
Ngay lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.
“Điềm Điềm, Hiểu Huy, các con sao lại ở đây?”
Hai đứa trẻ quay đầu, phát hiện người nói không ai khác chính là Triệu Phương.
Triệu Phương tính tình khá hiền hậu, hai đứa trẻ cũng rất thích cô, nghe cô nói đều ngoan ngoãn trả lời.
Hôm nay Triệu Phương cảm thấy rất khó chịu, không đến dự đám cưới của Chu Cảnh Xuyên, cô thực sự không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Dù sao, từ khi cô bắt đầu làm việc ở trại chăn nuôi, cô đã thích người đàn ông này và luôn cố gắng tạo ấn tượng tốt với anh.
Cô nghĩ mình còn cơ hội không ngờ đột ngột anh kết hôn.
“Hôm nay bọn cháu sẽ ngủ với chú Lục.”
Triệu Phương nhíu mày, “Sao không ngủ ở nhà?”
Chu Điềm Điềm bĩu môi, “Họ nói dì Trịnh sẽ ngủ với chú Chu.”
Dù trẻ con không hiểu rõ vấn đề này, nhưng khi thấy Lục Tử và nhóm người cười cợt, chúng cũng có thể hiểu phần nào.
Triệu Phương nghe vậy, trong lòng cảm thấy chấn động. Hôm nay là đêm tân hôn của họ, những gì xảy ra vào ban đêm không cần phải nghĩ cũng biết.
Nhưng không thể vì thế mà đuổi trẻ con ra ngoài được?
Triệu Phương cảm thấy ghen tỵ, không kìm được mà kéo tay hai đứa trẻ.
“Không cần ngủ với chú Lục đâu, phòng của đàn ông bẩn lắm, hôm nay ngủ với dì Phương, dì sẽ chăm sóc hai đứa.”