Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Mềm Mại Yêu Kiều Ở Thập Niên 80, Tái Hôn Gả Cho Người Đàn Ông Kinh Doanh Trang Trại Được Cưng Chiều Đến Phát Khóc

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Cảnh Xuyên gật đầu “Chỉ là sở thích cá nhân, tôi biết một chút thôi.”

Trịnh Vọng Thư đi tới góc phòng, lấy ra một cái ba lô từ đống đồ của mình, sau đó thoải mái ngồi xuống đối diện anh.

“Vậy thì chúng ta cùng đọc sách nhé. Đúng lúc tôi cũng muốn tham gia kỳ thi đại học nên cần phải ôn tập.”

Nghe cô nói muốn thi đại học, Chu Cảnh Xuyên cảm thấy bất ngờ.

Thời điểm này thi đại học không dễ dàng gì, vì những năm trước việc thi cử ở nước nhà không được quá coi trọng, nhiều người không còn đi học nữa. Ngoại trừ năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, đề thi còn dễ một chút, còn bây giờ mỗi năm lại khó hơn năm trước.

Thêm nữa, trước đây Trịnh Vọng Thư chưa từng tham gia kỳ thi đại học, có lẽ là cô cũng không đủ khả năng thi đỗ.

Tuy nhiên, nghe cô nói vậy Chu Cảnh Xuyên không nói gì thêm.

Đáng lẽ đêm tân hôn, hai người nên quấn quýt trên giường nhưng bây giờ lại giống như hai học sinh gương mẫu, ngồi đối diện nhau đọc sách học tập. Nếu Lục Tử và đám bạn thấy cảnh này, chắc họ sẽ cười to một trận.

Chu Cảnh Xuyên muốn tập trung đọc sách, nhưng không hiểu sao ánh mắt anh cứ vô thức hướng về phía đối diện.

Trịnh Vọng Thư lúc này đã tẩy trang, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, anh cảm thấy cô không trang điểm còn đẹp hơn.

Hiện giờ cô đang cúi mắt, hàng mi đen dài tạo nên một cái bóng đẹp mắt.

Ánh mắt anh trượt xuống đôi môi đầy đặn của cô, không hiểu sao Chu Cảnh Xuyên bỗng cảm thấy khát nước.

Anh đứng phắt dậy, cầm lấy bình nước và rót cho mình một cốc.

“Em có uống không?”

Trịnh Vọng Thư gật đầu, “Uống.”

Chu Cảnh Xuyên cũng rót cho cô một cốc. Hai người đọc sách thêm một lúc nữa, trời bên ngoài càng lúc càng tối, Trịnh Vọng Thư cũng cảm thấy mệt mỏi.

Từ sáng đến chiều, cô đã bận rộn suốt cả ngày, đứng nhiều giờ liền không mệt mới lạ.

Hai người không đói lắm, chỉ ăn qua loa vài chiếc bánh bao, sau đó chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Giữa trời nóng như thế này, nếu ở nhà Trịnh Vọng Thư chắc hẳn sẽ không ngại khỏa thân ngủ, nhưng giờ đây có một người đàn ông nằm bên cạnh, cô không thể thoải mái như vậy, đành mặc một chiếc váy ngủ dài che tới bắp chân.

Chu Cảnh Xuyên thì mặc áo ba lỗ và quần đùi.

Kể từ khi biết mình mang thai, Trịnh Vọng Thư luôn cảm thấy đau âm ỉ ở bụng dưới, ngực cô cũng căng tức.

Cô từng nghe người ta nói rằng phản ứng khi mang thai là nôn ói, buồn nôn, nhưng đến lượt mình lại là những triệu chứng này.

Vì đau bụng, cô khó mà nằm yên, xoay qua xoay lại trên giường.

Chu Cảnh Xuyên nằm cách cô một đoạn, thấy cô không thoải mái, không kìm được hỏi: “Em sao thế? Có phải chỗ nào không khỏe không?”

Trịnh Vọng Thư quay đầu lại, cau mày nhìn anh.

“Bụng tôi hơi đau, từ khi mang thai lúc nào cũng thấy nhói nhói.”

Chu Cảnh Xuyên tỏ vẻ lo lắng, “Liệu có phải đứa bé gặp vấn đề gì không? Hay là giờ tôi đưa em đến bệnh viện?”

Nghe anh nói vậy, Trịnh Vọng Thư cảm thấy trong lòng ấm áp. Dù việc có thai là ngoài ý muốn nhưng Chu Cảnh Xuyên đã chăm sóc đến mức này, cô thấy anh thật sự là một người đàn ông tốt, chỉ tiếc rằng hai người lại gặp nhau sai thời điểm.

“Không sao đâu, có người khi mang thai cũng bị như vậy, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”

Mặc dù nói vậy nhưng Trịnh Vọng Thư vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Dù đã tắt đèn, Chu Cảnh Xuyên vẫn có thể nhận ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »