Chương 39

Không những không nhắc tới, mà còn nói vài lời chúc mừng trái với lòng mình, khuyên Trịnh Vọng Thư sau khi gả đi hãy sống tốt.

Ngày hôm sau, Chu Cảnh Xuyên đến sớm. Anh mặc một bộ trang phục Trung Sơn cắt may vừa vặn, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, lộ rõ vầng trán sắc nét.

Anh vốn đã cao lớn, thân hình lại vạm vỡ, giờ đây ăn mặc chỉn chu như vậy, trông càng thêm nổi bật.

Trịnh Vọng Thư không kìm được mà nhìn thêm vài lần, rồi sau đó bị trùm khăn voan đỏ lên và được dẫn đi.

Thập niên này kết hôn không cần quá câu nệ như phải đứng cạnh nhau đọc lời thề, cũng có thể mặc trang phục hơi rực rỡ một chút.

Hôm nay, Trịnh Vọng Thư mặc một chiếc váy đỏ, tóc được buộc đơn giản, tuy cài hai bông hoa đỏ to trên đầu nhưng không hề trông tục tĩu, ngược lại càng làm cô thêm rực rỡ.

Người đẹp thì cho dù có khoác một chiếc bao tải cũng vẫn là đẹp.

Còn lúc này, hai mẹ con Chu Vân Nghiên và Cao Huệ Lan giống như những tên trộm, che kín mặt còn lén lút theo dõi từ xa.

Khi họ thấy Trịnh Vọng Thư được dẫn xuống lầu và lên xe hơi, họ tức đến điên người.

Chu Cảnh Xuyên quả thật không tiếc tiền, không biết anh tìm đâu ra một chiếc xe hơi, cảnh tượng này thật sự còn long trọng hơn hẳn đám cưới của họ trước đây.

Những người quen trong khu nhà thấy vậy không khỏi lên tiếng chúc mừng, ai cũng nói rằng Trịnh Vọng Thư kết hôn lần hai mà lấy được người chồng tốt như vậy thì thật có phúc.

Trịnh Kiến Quân nghe mọi người nói vậy, trong lòng cũng vui mừng, liền lấy ra nhiều kẹo cưới để chia cho mọi người.

Khi đến nhà hàng đã có khá nhiều họ hàng ngồi ở đó.

Chu Cảnh Xuyên đã đặt vài bàn, dù họ hàng bên phía anh đến không nhiều, nhưng họ hàng nhà họ Trịnh lại đông, anh cũng không thể ngó lơ họ.

Họ hàng nhà Trịnh thấy không có trưởng bối nhà họ Chu đến, không khỏi bàn tán nhỏ to. Dù là họ hàng nhưng cũng không phải ai cũng mong Vọng Thư sống tốt, nếu cô sống tốt, họ sẽ ghen tỵ; nếu cô sống không tốt, họ sẽ cười nhạo.

Đôi khi, chính những người họ hàng lại là người không muốn thấy cô sống tốt.

Trịnh Vọng Thư tuy biết điều này nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng những lời mấy người đó nói.

Với những người họ hàng như vậy, sau này không cần qua lại nữa, chẳng có ích lợi gì.

Chu Cảnh Xuyên nắm tay Trịnh Vọng Thư, tay cô rất trắng, mịn màng, ngón tay thon dài, đẹp đẽ, khi nắm vào rất mềm mại.

Dù chỉ là làm bộ trước mặt mọi người nhưng Chu Cảnh Xuyên vẫn không thể kìm nén được mà cảm thấy xao xuyến.

“Hôm nay làm em thiệt thòi rồi, bố mẹ anh có lẽ sẽ không đến.”

Một lát nữa sẽ có nghi thức dâng trà, nhà họ Chu không có trưởng bối đến, chỉ có mỗi Trịnh Kiến Quân và những người khác.

Dù Chu Cảnh Xuyên cũng không muốn vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trịnh Vọng Thư lắc đầu, "Không sao, không có gì thiệt thòi cả."

Hai vợ chồng trông rất tình cảm, mọi người nhìn vào cũng thấy dễ chịu, dù sao cô dâu cũng xinh, chú rể cũng đẹp trai.

Chu Vân Nghiên không cam lòng, cùng Cao Huệ Lan đi theo tới nhà hàng, ở cửa lén nhìn.

Còn Lý Như Huệ và Chu Kính Nghiệp sau khi biết tin con trai hôm nay kết hôn, hai ông bà ở nhà cũng không yên lòng.

Chu Kính Nghiệp nhìn vợ mình, không biết làm gì hơn.

"Nếu đã không yên tâm, thì đi qua đó xem thế nào. Con trai kết hôn, làm cha mẹ, chúng ta cũng nên đúng phận trưởng bối."

Lý Như Huệ nghe xong, lập tức từ chối.

"Không được, chúng ta qua đó làm gì? Tôi không muốn uống trà mà cô ta dâng, tôi sợ mình không kiềm chế được mà tạt vào mặt cô ta"

"Vậy bà cứ ngồi trên ghế sofa, đừng đi qua đi lại trước mặt tôi, tôi chóng mặt."