Chương 2

Trịnh Vọng Thư cắn môi, nhìn vào tấm lưng màu đồng của người đàn ông và hai xương bả vai đẹp mắt của anh, im lặng một lúc rồi mở miệng.

Thuốc do ai bỏ không quan trọng, quan trọng là chuyện đã xảy ra, cô cần sự thỏa hiệp với người đàn ông này.

“Chuyện hôm nay anh không nói, tôi không nói, sẽ không ai biết, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh mau đi đi.”

Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cô có thể sẽ tái hôn nên tuyệt đối không thể mang danh là một người phụ nữ lăng nhăng.

Trong thời đại này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô sẽ bị xỉ vả khắp nơi.

Người đàn ông đang mặc quần áo dừng tay lại, dường như đang cân nhắc tính chân thực trong lời nói của cô.

Bây giờ anh đang ở trong sân nhà họ Chu, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, làm sao lại không có ai phát hiện ra?

Nhưng lúc này, anh không quan tâm nhiều được như vậy. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, không khí đầy du͙© vọиɠ xung quanh liên tục nhắc nhở anh ta rằng vừa rồi mình đã làm chuyện không bằng loài cầm thú.

Người đàn ông mặc xong quần áo, vừa bước ra cửa khiến anh ngạc nhiên là trong sân không có ai, mấy căn phòng trong nhà cũng trống không.

Không thể trách Chu Cảnh Xuyên nghĩ nhiều, ai không biết Trịnh Vọng Thư và Chu Vân Nghiên kết hôn gần hai năm vẫn chưa mang thai, giờ đây tin đồn đã lan truyền khắp nơi. Người ta nói Trịnh Vọng Thư là gà mái không biết đẻ trứng, nhà họ Chu có điều kiện tốt như vậy mà lại cưới một người vợ như cô, khiến con trai họ khổ sở.

Có lẽ vì không thể có con với Chu Vân Nghiên nên cô đã đánh chủ ý lên anh.

Chu Cảnh Xuyên càng nghĩ càng khó chịu, nhất thời cũng không biết xử lý chuyện này thế nào, mình đã ngủ với vợ của em họ, nếu có người thứ hai biết, chuyện này không thể nào kết thúc được.

Khi mở cổng để đi về, anh chạm mặt cả gia đình em họ vừa trở về.

Khuôn mặt của Chu Vân Nghiên không được vui vẻ, Cao Huệ Lan thì rạng rỡ.

“Cảnh Xuyên, cháu định đi ngay à? Dì còn định đi mua một quả dưa hấu để cho cháu giải nhiệt.”

Chu Cảnh Xuyên thay đổi sắc mặt, nhớ lại lời người phụ nữ kia vừa nói.

“Cảm ơn dì, nhà tôi hai đứa nhỏ chưa ăn cơm, tôi phải về trước.”

“Vậy cũng được, đi cẩn thận, khi nào rảnh thì lại đến chơi.”

Chu Cảnh Xuyên gật đầu, leo lên xe đạp rời khỏi khu nhà.

Thấy Chu Cảnh Xuyên rời đi, khuôn mặt của Chu Vân Nghiên càng thêm tối sầm, họ nào có đi mua dưa hấu gì đâu, rõ ràng là đứng chờ ngoài cổng, chuyện xấu hổ như vậy tuyệt đối không thể để người ngoài biết.

Nghĩ đến tiếng rêи ɾỉ đầy du͙© vọиɠ của Trịnh Vọng Thư vừa rồi, Chu Vân Nghiên lúc này chỉ muốn chạy vào trong và bóp chết cô.

Dù chuyện mượn giống anh cũng đã ngầm đồng ý, nhưng đó dù sao cũng là vợ của mình, giờ đây bị người đàn ông khác chiếm đoạt, trong lòng sao có thể chịu nổi?

Cao Huệ Lan nhìn con trai một cái, lập tức kéo anh vào sân, Chu Ái Quốc cũng vội vàng đóng cửa lớn lại.

Chu Vân Nghiên gần như không thể chờ đợi được nữa, bước nhanh vào phòng mà Chu Cảnh Xuyên vừa nghỉ ngơi.

Cửa phòng bị đẩy mạnh, anh thấy Trịnh Vọng Thư đang ngồi trên giường chậm rãi chải tóc, nắm đấm của Chu Vân Nghiên càng siết chặt lại.

Trịnh Vọng Thư vốn dĩ đã rất đẹp, nếu không thì ngay từ đầu anh sẽ không để mắt đến cô.

Giờ đây, khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy vẻ xuân tình, đôi mắt lấp lánh, vừa nhìn là biết đã được người khác "yêu thương”.