Chương 17

Bà Chu cũng ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, bà còn tưởng mình đã đi nhầm nhà.

Ở nhà con trai lại có một người phụ nữ? Còn đang ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Vì lúc này Trịnh Vọng Thư đang quay lưng về phía bà, Lý Như Huệ không nhìn thấy mặt cô còn tưởng con trai mình đã lén lút có bạn gái.

Trịnh Vọng Thư nhìn thấy biểu cảm của Chu Cảnh Xuyên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy bà Chu, tay đang cầm đũa cũng khựng lại.

Thực ra hai người đã thỏa thuận trước về chuyện kết hôn, Chu Cảnh Xuyên nói rằng anh sẽ tự nói với gia đình, Trịnh Vọng Thư trong lòng cũng có chút lo lắng, dù sao thân phận của mình cũng khá nhạy cảm, có lẽ bố mẹ Chu Cảnh Xuyên sẽ không đồng ý.

Nhưng cô lại nghĩ rằng Chu Cảnh Xuyên có thể tự giải quyết chuyện này, không cần cô lo lắng.

Không ngờ bà Chu lại đến ngay lúc này, có lẽ bữa ăn này không thể ăn tiếp nữa rồi.

Lý Như Huệ thấy Trịnh Vọng Thư, tâm trạng vui vẻ lúc trước liền chùng xuống. Đây là cháu dâu cũ của mình, bây giờ lại xuất hiện ở nhà con trai, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.

"Sao mẹ lại đến đây?"

Chu Cảnh Xuyên đứng dậy nói.

Lý Như Huệ liếc nhìn Trịnh Vọng Thư một cách lãnh đạm,

"Sao? Không có việc gì thì tôi không thể đến sao?"

"Mẹ ăn cơm chưa? Cùng ăn đi."

Chu Cảnh Xuyên thở dài, cũng có chút đau đầu, anh thực sự không giỏi giao tiếp với bố mẹ, những năm qua quan hệ giữa họ cũng ngày càng xa cách.

Lý Như Huệ đi tới ngồi bên cạnh con trai, hai đứa nhỏ bên cạnh khi thấy bà đến gần liền cúi đầu xuống, có thể thấy chúng có phần sợ hãi người bà trên danh nghĩa này.

Điều này cũng dễ hiểu, vì khi Chu Cảnh Xuyên quyết định nhận nuôi chúng, bố mẹ anh đã phản đối, Lý Như Huệ đương nhiên không có tình cảm gì với hai đứa trẻ này, ngược lại còn cảm thấy chúng là gánh nặng cho con trai mình, nên bà cũng chưa bao giờ thể hiện sự vui vẻ với chúng.

"Vọng Thư sao lại ở đây? Có chuyện gì à?"

Lý Như Huệ không cảm xúc hỏi cô.

Trịnh Vọng Thư hơi mấp máy môi, định trả lời nhưng lại bị Chu Cảnh Xuyên ngắt lời.

"Mẹ, mẹ đến đúng lúc, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Lý Như Huệ hơi nhíu mày, "Chuyện gì, con nói đi?"

"Con dự định kết hôn, trong vài ngày tới."

Nghe thấy điều này, Lý Như Huệ đương nhiên kinh ngạc, trước đây chưa từng nghe con trai nói đến việc có bạn gái, sao đột nhiên lại kết hôn?

Trong lòng bà bất giác không có cảm giác vui mừng, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

"Kết hôn? Kết hôn với ai? Cô gái nhà nào? Sao mẹ chưa từng nghe con nói?"

Dù da mặt Trịnh Vọng Thư có dày đến đâu, lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng quay mặt đi.

"Người đó mẹ cũng biết."

Lý Như Huệ càng cảm thấy lo lắng hơn, chỉ muốn cạy miệng con trai ra, nói mãi mà vẫn chưa vào trọng tâm, thực sự là sốt ruột.

"Rốt cuộc là cô gái nào?"

Chu Cảnh Xuyên không thay đổi sắc mặt, "Chính là Vọng Thư."

Lời này vừa nói ra, cả sân lập tức im lặng như tờ, ngay cả hai đứa nhỏ bên cạnh cũng nhận ra có điều không ổn, âm thanh nhai nuốt của chúng cũng nhỏ đi.

Lý Như Huệ nghi ngờ mình nghe nhầm, biểu cảm kinh ngạc, "Con vừa nói gì?"

"Con nói người con định kết hôn là Trịnh Vọng Thư."

Lần này Lý Như Huệ nghe rõ rồi, con trai muốn kết hôn với Trịnh Vọng Thư? Tức là muốn kết hôn với vợ cũ của cháu trai mình.

Dù nói thế nào, chuyện này thật sự quá vô lý, Trịnh Vọng Thư vừa mới ly hôn với Chu Vân Diễn được bao lâu? Chuyện này còn chưa lắng xuống, giờ vẫn có người thỉnh thoảng mang ra bàn tán.