Chương 13

Chu Cảnh Xuyên do dự vài giây, cuối cùng cũng đồng ý.

Anh thực sự muốn thử tay nghề nấu nướng của Trịnh Vọng Thư. Nếu nấu ăn ngon, trang trại lại không thiếu thịt, để cô thay đổi món ăn mỗi ngày, hai đứa trẻ có thể sẽ mập mạp hơn.

Nhà mặc dù khá giả, nhưng anh là đàn ông, thật sự không có tài năng gì trong việc nấu nướng, dù có nguyên liệu tốt, với tay nghề của anh có thể biến nó trở thành món ăn khó nuốt.

Xe tải đã bị Lục Tử lái đi, Chu Cảnh Xuyên chỉ còn lại xe máy, hai người rời khỏi văn phòng, Chu Cảnh Xuyên dẫn cô ra cửa.

Chưa đi được bao xa thì cô thấy một cô gái xuất hiện. Cô ấy mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro đỏ trắng, hai bím tóc dài đen đặt trước ngực, đôi mắt đen láy và sáng.

Khi nhìn thấy Chu Cảnh Xuyên, mắt cô gái rõ ràng sáng rực lên, Trịnh Vọng Thư tinh ý nhận ra.

Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.

“Anh Chu, hôm nay anh không cần đi giao hàng sao?”

Cô gái hơi lúng túng, hỏi cẩn thận.

Chu Cảnh Xuyên gật đầu, “Ừm.”

Vẫn chỉ là một từ đơn giản.

Cô gái nhìn Trịnh Vọng Thư, cắn môi, “Vị nữ đồng chí này là ai? Trông khá lạ.”

Trịnh Vọng Thư sao mà không hiểu được, cô gái này tám phần là thích Chu Cảnh Xuyên, giờ nhìn thấy cô, trong lòng chắc đang dựng phòng bị cảnh giác.

“Bạn tôi, cô có việc gì sao?”

Chu Cảnh Xuyên rõ ràng có chút không kiên nhẫn, cảm thấy hôm nay Triệu Phương có chút kỳ quặc, quản chuyện người khác hơi nhiều.

Triệu Phương sững sờ, cố gượng cười,.

“Em nghĩ rằng sau giờ làm việc sẽ rảnh, đến nhà anh giúp giặt giũ quần áo cho lũ trẻ, gần đây anh bận rộn, chắc không có thời gian chăm sóc chúng.”

Triệu Phương nói xong, nhìn Chu Cảnh Xuyên với ánh mắt đầy mong đợi, như thể được đến nhà anh giặt quần áo là một việc đáng mừng.

Chu Cảnh Xuyên hơi bất đắc dĩ, thở dài, “Làm tốt công việc của cô là được, những việc khác không cần lo, được rồi, cô làm việc đi.”

Anh nói xong, không nhìn Triệu Phương một cái nào nữa, tiếp tục đi về phía cổng.

Trịnh Vọng Thư khóe miệng khẽ co giật, cảm thấy người đàn ông này thật sự là kiểu đàn ông cứng ngắt, không lạ gì mà đến tuổi này vẫn chưa lập gia đình, cô gái người ta tỏ tình, anh như thể bị mù, hoàn toàn không hiểu phong tình.

Triệu Phương rõ ràng có chút thất vọng, Trịnh Vọng Thư gật đầu chào cô, rồi nhanh chóng đi theo sau Chu Cảnh Xuyên.

Người đàn ông này bước đi rất nhanh, hoàn toàn không đợi cô.

Khi đến cổng, Chu Cảnh Xuyên mới bắt đầu hối hận, nếu anh lái xe máy chở Trịnh Vọng Thư, hai người sẽ không tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể dường như không thích hợp lắm.

Khi anh đang do dự liệu có nên đi xe buýt về không, Trịnh Vọng Thư đã thản nhiên ngồi lên yên sau.

“Đi thôi, tôi ngồi lên rồi.”

Nhìn thấy cô ấy tự nhiên như vậy, Chu Cảnh Xuyên cũng không thể rụt rè nữa.

“Cô bám chắc, đừng để ngã.”

Xe máy đi nhanh, so với xe đạp, đương nhiên là có chút nguy hiểm.

Trịnh Vọng Thư gật đầu, không nắm lấy áo của Chu Cảnh Xuyên, mà bám chặt vào phía sau.

Vì có khoảng cách ở giữa, hai người không cần tiếp xúc nhau, điều này khiến Chu Cảnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng vì không có nền tảng tình cảm, việc chung sống vẫn còn rất ngượng ngùng.

Ban đầu Trịnh Vọng Thư nghĩ rằng chỉ cần bám phía sau cũng không sao, nhưng khi qua một đoạn đường gồ ghề, tay cô bị trượt và suýt ngã ra sau. Miệng kêu lên, theo phản xạ cô ôm lấy eo Chu Cảnh Xuyên.

Chu Cảnh Xuyên khựng lại, xe rõ ràng chậm lại.

“Xin lỗi, đường xóc quá, tôi vừa suýt ngã.”