Chiếc kèn Harmonica bằng gỗ tinh xảo bị ném mạnh xuống đất, va vào nền cứng tạo nên âm thanh trầm đυ.c. Natasha sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một đôi mắt giận dữ ló ra từ vành mũ của người đứng trước mặt.
Đó là một người phụ nữ alpha, chừng ba mươi tuổi, trong bộ quân phục màu xanh đậm với huy hiệu đỏ hai vạch một sao trên ngực, biểu thị cấp bậc thượng tá. Người phụ nữ ấy chính là chị gái của cô.
Lúc này, chị của Natasha đang toát ra một luồng pheromone mạnh mẽ, biểu hiện của cơn giận dữ dữ dội. Dù cả hai đều là Alpha, Natasha lại yếu đuối, thiếu tập luyện, hoàn toàn không thể so bì với người chị đã trải qua huấn luyện quân sự khắc nghiệt.
Môi Natasha tái nhợt, đôi mắt đen xinh đẹp đầy nước mắt. Với khuôn mặt dịu dàng, cô trông giống một Omega cần được che chở hơn là một Alpha mạnh mẽ.
Khi nhìn thấy Natasha như vậy, trong lòng Karina dấy lên sự khó chịu. Ba họ đã hy sinh ba năm trước, để lại dòng họ chỉ còn hai Alpha là Karina và Natasha. Ngày ấy, cô chưa từng quan tâm việc Natasha có thành công hay không, bởi cô đủ khả năng để bảo vệ em mình trọn đời. Nhưng giờ, thời thế thay đổi, trong thời đại biến động từng tháng, những gia tộc quyền lực như họ dần mất đi vinh quang xưa. Sau khi cha qua đời, hội đồng lập pháp đã chuyển sự chú ý lên những người từng đổ máu vì đế quốc như họ.
Liên minh quân sự tước bỏ quyền lực quân sự của các gia tộc cũ, những tước hiệu mà cha ông họ chiến đấu để có được giờ đây phải được đổi bằng chiến công.
Điều đó có nghĩa là, nếu hai chị em không ai có thể trở thành Đại Nguyên Soái, thì di sản cha để lại sẽ không giữ được. Nhưng trong trận chiến gần đây với hải tặc, Karina đã bị thương nặng và cơ thể cô không còn như trước. Phóng xạ đã ăn mòn tế bào của cô, và cô chỉ có thể đứng đây nhờ vào sự bao dung của Thượng đế và công nghệ y tế tiên tiến ở đế đô.
Cô có thể sẽ không sống được lâu.
Suy nghĩ ấy khiến Karina thấy lo lắng. Không phải cô sợ cái chết - cô đã chuẩn bị tinh thần hy sinh cho đế quốc từ khi thề dưới quốc huy. Nhưng cô sợ cho Natasha, người em gái yếu đuối và ngây thơ của mình, sẽ xoay sở thế nào trong thế giới đầy rẫy sói dữ sau khi cô mất đi.
Những kẻ cơ hội sẽ nhảy vào chia nhau tài sản của gia đình sau khi cô qua đời, và sẽ dùng mọi cách để vắt kiệt giá trị từ Natasha.
Natasha rưng rưng nước mắt, từng giọt lệ lớn rơi xuống.
Chiếc harmonica cô đã dành nhiều thời gian chế tác, trang trí bằng ruy băng và họa tiết hoa hồng chạm khắc tinh xảo, giờ chỉ còn là mảnh vụn sau cú ném của Karina, như một cánh bướm mỏng manh dễ vỡ.
“Em có thể trưởng thành hơn chút được không?” Karina mệt mỏi và tức giận, muốn lớn tiếng mắng Natasha nhưng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của em gái, giọng cô lại nghẹn lại, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Em nhìn lại xem, có ra dáng Alpha không?”