Quyển 2 - Chương 1

"Sao con lại không hiểu chuyện như vậy hả, suốt ngày gây sự với ba là sao?"

"Con nhìn anh Hoài Chi tốt thế nào kìa, con thật sự nên coi nó làm gương đấy!"

"Nếu không phải lúc mẹ con sinh con khó sinh, trước khi đi bảo ba nhất định phải chăm sóc cho con thật tốt thì bây giờ ba đã ném con ra ngoài tự sinh tự diệt rồi."

Tạ Minh Hòa gục đầu xuống như một con chim cút, bị ba lúc nóng nảy mắng đến không dám ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng, dáng vẻ vừa muốn khóc vừa quật cường không chịu rơi lệ.

Ba Tạ xuất thân từ hai bàn tay trắng, dựa vào nỗ lực của mình phấn đấu trở thành chủ tịch đầu ngành, mà mẹ Tạ là mối tình đầu của ba Tạ thời còn đi học, sau khi hai người tốt nghiệp đã ra ngoài cùng nhau mở cửa hàng đồ dùng dành cho vợ chồng, từng bước làm lớn làm mạnh, cho nên mẹ Tạ không chỉ là một người vợ đối với ba Tạ, mà còn là đối tác sướиɠ khổ có nhau, tình cảm vợ chồng rất sâu đậm.

Nhưng bởi vì khó sinh nên mẹ Tạ đột ngột qua đời, chỉ để lại cho ông một đứa con là Tạ Minh Hòa, ba Tạ không muốn tái hôn, mới thực hiện lời hứa với vợ chăm lo thật tốt cho con trai, ở vật chất cưng chiều vô độ, bởi vì công việc quá bận rộn cũng không có thời gian quản con trai, đã cưng chiều đến mức biến con trai thành một cậu chủ kiêu ngạo tiêu xài hoang phí, trong mắt không coi ai ra gì.

Mấy ngày trước Tạ Minh Hòa vì tìm kiếm kí©h thí©ɧ, cùng một đám bạn mất dạy đi chơi đua xe, nhưng bọn họ lái loại xe cải tiến bị cấm này, khi tốc độ tăng vọt đến cực hạn thì xe lại xảy ra vấn đề, mấy phú nhị đại không chỉ bị thương mà còn bị giam giữ giáo dục, quả thật là làm cho ba Tạ tức không chịu nổi.

Mà trong đó chính là Tạ Minh Hòa bị thương nặng nhất, bác sĩ nói đại khái nửa tháng cũng không thể đi lại được, Tạ Minh Hòa nhìn trên đùi cậu bị bó bột, còn tưởng rằng là bác sĩ nói quá, cậu lại là một người hoạt bát hiếu động, thừa dịp y tá không chú ý tự mình len lén đứng lên, kết quả trên đùi truyền đến một cảm giác đau đớn, ngay tại chỗ ngã vào đối thủ đến thăm.

Đối thủ của cậu tên là Diệp Hoài Chi, mẹ của Diệp Hoài Chi và mẹ Tạ là bạn thân, Diệp Hoài Chi lớn hơn cậu một tuổi, lúc ấy mẹ Diệp mang thai nhìn thấy đứa nhỏ đã vui mừng, nhận Diệp Hoài Chi làm con nuôi, còn đùa giỡn cùng bà Diệp định hôn búp bê, nói nếu mình sinh ra là một bé trai thì coi như anh em, là con gái thì sẽ định hôn cho hai đứa nhỏ.

Sau khi mẹ Tạ qua đời quan hệ hai nhà cũng không có cắt dứt, mà Diệp Hoài Chi từ nhỏ đã sớm trưởng thành, là rất được ba mẹ yêu thương, cái gọi là "con nhà người ta", bởi vì hai người tuổi tác tương đương, Tạ Minh Hòa luôn bị ba lấy ra so sánh với Diệp Hoài Chi, cậu quả thực rất ghét Diệp Hoài Chi.

"Chú à, chú đừng tức giận nữa, Minh Hòa bị thương, công việc của chú cũng không tiện, để cháu chăm sóc cho em ấy cho."

Ở trước mặt trưởng bối, Diệp Hoài Chi chính là một dáng vẻ trầm ổn hiểu chuyện, tiến lùi có chừng mực, làm cho Tạ Minh Hòa giống như một đứa trẻ hư, ba Tạ nhìn con trai càng ngày càng nhìn không vừa mắt, cau mày lạnh lùng nói: "Con thấy anh Hoài Chi quan tâm đến con thế nào chưa, còn không mau cảm ơn đi."

"Cám ơn. Anh Diệp."

Tạ Minh Hòa sỉ nhục gọi ra xưng hô kia, Diệp Hoài Chi mới lớn hơn cậu một tuổi mà thôi, cậu chẳng muốn gọi hắn là anh Hoài Chu đâu, nhưng sau khi Diệp Hoài Chi nghe cậu gọi mình là anh thì cũng rất hưởng thụ, vươn cánh tay lập tức ôm cậu vào lòng: "Chú à, chú yên tâm đi, con sẽ không để Minh Hòa đυ.ng châm xuống đất đâu, mấy ngày nay con sẽ trông nom cho em ấy thật tốt, cho đến khi thân thể em ấy khôi phục mới thôi."

"Hừ."

Tạ Minh Hòa trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo còn lộ ra cảm giác thiếu niên hồn nhiên, khiến Diệp Hoài Chi kinh ngạc.