Quyển 4 - Chương 1

"Từ Ý, báo cáo lớp chuyên ngành lần này tôi giúp cậu xử lý rồi."

"Cậu có thích cái đèn ngủ nhỏ mà tôi đã tặng cho cậu mấy ngày trước không? tôi đã chọn nó lâu lắm đấy."

"Đúng rồi, tuần này KFC có bữa ăn Crazy Thursday, tôi dẫn cậu đi ăn nhé?"

“...”

Tiết Từ Ý vừa tỉnh lại, trên điện thoại đã nhảy ting ting ra hơn mười tin nhắn chưa đọc, cậu nhất thời bất đắc dĩ che trán.

Cái tên chó liếʍ này, thật khó chịu.

Năm nay cậu là sinh viên năm hay, là một sinh viên khoa mỹ thuật, học vẽ rất tốn kém, tuy hoàn cảnh gia đình không phải là quá khó khăn, nhưng cũng chỉ là đủ để cho cậu đi học, nhìn các bạn cùng lớp là phú nhị đại xung quanh dùng các loại tranh đắt tiền, bay ra nước ngoài xem triển lãm tranh như đi dạo phố, cậu không khỏi cảm thán chênh lệch còn lớn hơn cả giữa người với người so với người và chó.

Nhưng mà trên người Tiết Từ Ý có một ưu thế độc đáo, khuôn mặt của cậu rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả sinh viên của học viện điện ảnh và truyền hình bên cạnh, rất thu hút sự chú ý của người khác, cho nên vừa nhập học đã dẫn tới vô số cuồng phong lãng điệp, các loại tỏ tình nghe đến phát chán.

Nhưng Tiết Từ Ý vẫn luôn có một bí mật ẩn giấu, cậu là người song tính, nếu như lúc yêu đương gặp người không tốt, làm không tốt sau khi chia tay chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài, mà đại học là một vòng tròn nhỏ rất khép kín, đủ loại nghi ngờ khiến cậu bỏ đi suy nghĩ yêu đương trong môi trường học tập.

Mà trong đám người theo đuổi của cậu, người cố chấp nhất phải kể đến cái tên chó liếʍ Thịnh Cảnh, Thịnh Cảnh và cậu học cùng một chuyên ngành, lúc huấn luyện quân sự năm nhất, Thịnh Cảnh say nắng ngất xỉu, Tiết Từ Ý tốt bụng bôi dầu gió cho hắn, kết quả Thịnh Cảnh tựa như bị thần cupid bắn trúng, từ đó về sau vẫn tìm cơ hội quấn lấy cậu, khen cậu vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, Tiết Từ Ý không kiên nhẫn hỏi hắn có phải gay hay không, Thịnh Cảnh lại thẹn thùng nói không phải, hắn không có hứng thú với những người đàn ông khác.

Thịnh Cảnh bình thường ăn mặc rất mộc mạc, hàng ngày tiêu dùng vừa nhìn là biết không phải đến từ một gia đình giàu có, Tiết Từ Ý tự tin vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình, tất nhiên là chướng mắt một tên nhóc nghèo kiết xác như vậy, mà vẻ ngoài của Thịnh Cảnh cũng không tệ lắm, nhưng người theo đuổi của cậu cũng không ít, chỉ là không muốn yêu đương ở trường học mà thôi, nếu thật sự muốn yêu đương thì cũng chẳng tới phiên Thịnh Cảnh.

Cứ như vậy qua một năm, một chuyện thay đổi quan điểm của Tiết Từ Ý đối với Thịnh Cảnh.

Trong một lần đang vẽ phác thảo ngoài trời, Tiết Từ Ý không cẩn thận rơi xuống nước, Thịnh Cảnh không chút do dự nhảy xuống cứu cậu, mà lúc cả người hắn ướt đẫm được Thịnh Cảnh bế đi thay quần áo, thân thể khác với người thường đã bị Thịnh Cảnh nhìn sạch.

"Tôi... Tôi sẽ không nói với ai hết."

Sắc mặt Thịnh Cảnh đỏ bừng, mà cũng không che giấu được kích động, ôm thân thể lạnh đến run rẩy sưởi ấm cho cậu: "Cậu không sao là tốt rồi, tôi rất sợ cậu gặp chuyện không may, tôi thích cậu, Từ Ý."

Bầu không khí lúc ấy quá ái muội, Tiết Từ Ý còn bị hãm trong nỗi sợ hãi của dư sinh sau kiếp nạn, Thịnh Cảnh cứu cậu có vẻ ấm áp lại có cảm giác an toàn như vậy, hai người lúc nhìn nhau vô thức hôn nhau, Tiết Từ Ý vẫn bất động, bị một nam sinh anh tuấn ôm vào lòng vuốt ve lung tung, chóp mũi hình như đều có thể ngửi thấy trong không khí mùi nội tiết tố nam tính đang phiêu đãng, cậu choáng váng bị Thịnh Cảnh cạy miệng hôn lưỡi, Thịnh Cảnh vừa hôn cậu vừa dùng côn ŧᏂịŧ cương cứng đâm xuống phía dưới cậu, dáng vẻ xử nam gấp gáp, "Tôi cứng rồi, thực xin lỗi Từ Ý, cho tôi cọ xát được không..."