Chương 57

Một tiếng "Đại Bảo" khiến Thịnh Mãn Mãn đang loanh quanh ở một bên suýt ngã, câu quảng cáo kia suýt nữa thì thốt ra khỏi miệng.

Thịnh Bảo ít nói nhưng những lời cần nói anh ấy cũng nói rất rõ ràng:

"Không khổ. Hơn nữa, không phải tôi chạy đến sống với chú ba, mà là cha tôi chia tôi và mẹ tôi ra, để anh ba tôi nuôi."

Nói với bên ngoài là anh ấy và anh ba nuôi mẹ nhưng thực ra Thịnh Bảo rất rõ ràng, anh ấy còn chưa nuôi nổi mẹ, thậm chí nuôi sống bản thân cũng thành vấn đề, rất nhiều việc đồng áng đều là do gia đình anh ba làm.

Thực ra trước đây ở nhà cũng vậy, gia đình anh ba làm nhiều việc nhất, chỉ là lúc đó, anh ấy lười nghĩ, vì nghĩ cũng không quản được, cho nên cả ngày giả vờ mù mắt.

Khi anh ấy chịu nghĩ thì biết ai mới là người tốt, nếu không có cha và mẹ, ai sẽ đối xử tốt với anh ấy một cách chân thành, câu trả lời không cần phải nói cũng biết.

"Không biết cha cậu nghĩ thế nào nữa" thiếu niên cảm khái một hồi, liền vội vã muốn đi:

"Đại Bảo, chúng tôi đi lấy trứng chim đây, lúc nào cậu rảnh thì chúng tôi đến nhà cậu chơi."

Con trai nói chung không kiêng kỵ mấy thứ như ma quỷ.

Thịnh Mãn Mãn lần này không nhịn được cười thành tiếng, Thịnh Bảo ngẩng đầu nhìn sang, đầy vẻ nghi hoặc:

"Cười cái gì?"

Thịnh Mãn Mãn lắc đầu, cố gắng kìm nén nụ cười:

"Không có gì."

Thịnh Bảo liền lắc đầu bất lực:



"Nhỏ mà già đời."

Về nhà ăn cơm tối xong, Thịnh Mãn Mãn đột nhiên lấy ra một viên kẹo Đại Bạch Thỏ, mặt Thịnh Khai lập tức tái mét.

Thịnh Phóng hỏi:

"Tiểu Mãn, em lấy đâu ra kẹo thế?"

Thịnh Mãn Mãn không muốn bán chị cả:

"Một người anh cho em."

Thịnh Phóng truy hỏi:

"Anh nào?"

Thịnh Mãn Mãn:

"Không biết ạ, chị hai biết đấy, đầu óc em hỏng rồi, những người trước đây em đều quên hết rồi."

Lời này Mã thị không thích nghe:

"Ai nói đầu óc con hỏng, đầu óc con không hỏng, con còn nhỏ, trong thôn nhiều người như vậy, con chưa gặp hết, không quen biết có gì lạ. Bây giờ con đã gặp rồi, có nhớ người ta trông thế nào không?"

Thịnh Mãn Mãn gật đầu:



"Nhớ nhớ, con nhớ người anh đó trông thế nào, sau này gặp lại con sẽ chỉ cho mẹ xem."

Thịnh Mãn Mãn hòa tan viên kẹo này trong nước sôi, chia cho mỗi người một ít.

Thịnh Chu và Thịnh Bảo lập tức nói không uống, quay người đi mất, bà nội và Mã thị cũng nói mình không uống, để em ấy chia cho chị cả uống là được.

Thịnh Mãn Mãn tự uống một ngụm, ừm, kẹo sữa hòa tan vị sữa và vị ngọt đều nhạt đi nhiều nhưng dùng để giải thèm cũng không tệ.

Em ấy đưa bát cho Thịnh Phóng, Thịnh Phóng liếʍ môi, rốt cuộc cũng không từ chối, cầm bát uống một ngụm.

Thịnh Khai lén gõ nhẹ vào trán em ấy, nhỏ giọng:

"Dọa chết chị rồi."

Thịnh Mãn Mãn thì thầm với chị ấy:

"Chị cả yên tâm, những gì chị nói em đều nhớ, em chỉ không muốn ăn một mình, muốn chia sẻ với mọi người thôi."

Em ấy ép Thịnh Khai uống một ngụm, sau đó bưng bát to đi tìm Mã thị, làm nũng bắt bà cũng uống một ngụm, Mã thị cuối cùng cũng nhấp một ngụm, miệng thì nói "Con này thật là bướng bỉnh" nhưng nụ cười trên khóe môi lại càng lúc càng sâu.

Sau đó Thịnh Mãn Mãn lại đi tìm bà nội, để bà uống hết phần còn lại:

"Đây là con hiếu kính bà."

Bà nội uống xong, lúc quay người đi đã lén lau nước mắt.

Trước khi chia ra, cả một nhà cháu chắt nhưng chẳng ai hiếu kính bà như vậy, chuyển ra ngoài bà tưởng sẽ phải sống những ngày tháng đắng cay, bà già này phải xem sắc mặt nhà lão tam mà sống nhưng không ngờ không thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống lại ấm áp, bà làm bà cũng được hưởng sự hiếu kính của con cháu.