Chương 40

Có đến mức lôi kéo cả hiếu nghĩa và bất hiếu, có đến mức huy động mọi người đi cướp trứng của con gái anh, có đến mức động thủ đánh mẹ không?

Thịnh Dũng lại không tiếp lời anh, mà nhìn về phía bà Ngueyen đang được đỡ ngồi dậy:

"Bà thừa nhận không, là bà lấy trứng vịt trong nhà đưa cho nhà thằng ba sao?"

Thân thể bà Nguyên có chút run rẩy, trận đòn hôm nay, khiến bà lập tức nhớ lại những ký ức không tốt trong quá khứ.

Từ khi gả vào nhà này, ba ngày bà bị một trận đòn, không sai cũng đánh, sai lại càng đánh.

Cho dù sau này không bị đánh nữa, ở trong nhà này bà cũng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không dám phạm một chút sai lầm nào mà vẫn luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, cúi đầu thuận mắt, chỉ vì có thể chịu ít tội hơn.

Nhưng hôm nay, bà không muốn nhẫn nhịn nữa.

Cháu gái nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn bà, lắc đầu với bà, ánh mắt đầy mong đợi của con trai thứ ba, mong đợi bà trả lại công bằng cho cả nhà họ.

Đừng ức hϊếp và hành hạ gia đình con trai thứ ba nữa, bà nghĩ. Ngoài ra bà cũng không muốn tiếp tục sống như thế này nữa, bà mệt rồi, thật sự mệt rồi.

"Không có, tôi không có."

Bà Nguyên lau nước mắt, nói rõ từng chữ một.



"Được lắm, xem ra bà đã quyết tâm bao che cho gia đình nhà thằng ba .”

“Được! bà già, đương nhiên bà thiên vị gia đình thằng ba như vậy, vậy bà dứt khoát cùng gia đình nhà thằng ba ba mà sống đi, dọn ra khỏi Thịnh Gia!"

Thịnh Dũng tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

"Dọn thì dọn!"

Thịnh Mãn Mãn chỉ chờ câu này, cô còn đang lo không biết tìm lý do gì để dọn ra ngoài, không phải là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu sao.

"Đúng, dọn thì dọn!"

Thịnh Phóng cảm thấy nên cứng rắn như em gái.

Trong tình huống này, còn có thể không dọn nhà không? Tất nhiên là có thể nhưng nếu không dọn, vậy thì phải thừa nhận đã trộm trứng vịt trong nhà, phải trả lại.

Trải qua chuyện hôm nay, Thịnh Chu cũng coi như đã hiểu rõ, cho dù nhà họ đã chia ra, chỉ cần còn sống trong cái sân này thì thỉnh thoảng vẫn phải chịu ấm ức, bị bắt nạt không ngừng.

Ông cha già, thiên vị đến mức không còn giới hạn, phải để anh cúi đầu, thừa nhận những chuyện họ không làm, còn trút giận lên mẹ.

"Chúng tôi dọn."



Thịnh Chu nói lời này không hề miễn cưỡng, anh nghĩ, cho dù không có nhà, dọn ra ngoài dựng lều ở cũng tốt hơn là sống trong cái sân này.

"Được lắm thằng ba, mày giỏi lắm! Nói được làm được, bây giờ dọn cho tao ngay, mang theo mẹ mày luôn đi."

Thịnh Dũng cười lạnh một tiếng, ông ta muốn xem, đứa con bất hiếu này không nhà không lương thực, chia ra rồi thì sống thế nào.

"Phải tìm chú đội trưởng đến."

Thịnh Mãn Mãn nói, kéo bố cô:

"Cha, con đi cùng cha."

Những người hàng xóm vây xem ở ngoài sân nghe thấy, đều khuyên can, nói Thịnh Dũng đang tức giận, để Thịnh lão tam nhận lỗi, một nhà thì có thù hằn gì qua đêm, sao lại đến mức đuổi ra khỏi nhà.

Còn hai nhà Thịnh Kim và Thịnh Ngân, không nói một lời khuyên can nào, đứng một bên mỗi người đều có mưu đồ riêng.

Thịnh Chu nắm tay Thịnh Mãn Mãn đi ra ngoài, anh cúi đầu, vì vậy không ai chú ý thấy, người đàn ông mạnh mẽ này, anh đã rơi nước mắt.

Vì tai họa vô cớ của vợ con hôm nay, vì mẹ vô cớ bị liên lụy, vì sự nhẫn tâm của ông cha già.

Cũng vì, anh biết, hôm nay một khi đã đi, anh và gia đình này sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay một nhà Thịnh Gia sẽ biến thành hai Thịnh Gia.