Cửa sổ phòng mở toang, Thịnh Phóng đóng cửa sổ thì phát hiện dưới cửa sổ có một đống củi nhỏ, cô "Ồ" lên một tiếng, chạy ra ngoài ôm đống củi nhỏ đó vào nhà, sau đó đóng hết cửa sổ nhà phía Tây, lúc này mới cười nói với Thịnh Mãn Mãn:
"Đi thôi, chúng ta đi đào rau dại."
Đóng cửa lại, hai chị em đi về phía chân núi.
"Sao không đi ra ruộng?"
Thịnh Mãn Mãn hỏi.
"Rau dại ở ruộng phải đi đào từ sáng sớm, bây giờ đi, nhiều chỗ đã bị nhổ sạch rồi."
Thịnh Phóng kiên nhẫn giải thích, lúc này cô ấy đã thu lại nụ cười trên mặt, bày ra vẻ mặt lo lắng, vì quá dùng sức, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại.
Thịnh Mãn Mãn nhìn mà buồn cười:
"Chị hai, thả lỏng một chút đi."
Thịnh Phóng thở phào nhẹ nhõm, cũng đúng, lúc này đang vào mùa vụ, trừ một số đứa trẻ nhỏ, những người khác hầu như đều ra đồng kiếm công điểm, đều là sáng đi làm và chiều tan làm mới đi đào rau dại, trên đường rất khó gặp người, cô không cần phải quá căng thẳng.
Rất nhanh, hai chị em đã đến chân núi, Thịnh Phóng cúi xuống vạch đám cỏ tìm rau dại, Thịnh Mãn Mãn đi theo sau cô, hai mắt nhìn lung tung, nhìn thứ gì cũng không giống rau dại.
Một lúc sau, Thịnh Phóng ngồi xổm xuống, nhổ một nắm lá "Cỏ dại."
Thịnh Mãn Mãn ngây người nhìn, không nhịn được lên tiếng:
"Cái này ăn được sao?"
Thịnh Phóng còn tưởng cô mất trí nhớ, cười nói:
"Tiểu Mãn, đây là sơn ma tra, trước kia em lên núi, thứ em nhổ nhiều nhất chính là sơn ma tra."
Thịnh Mãn Mãn cười khúc khích hai tiếng, không nói gì nữa, lúc này cô nhìn thứ gì cũng giống rau dại, càng thêm bối rối:
"Chị hai, chị dạy em nhận biết rau dại đi, em quên hết rồi."
Thịnh Phóng thương yêu nhìn em gái, nghĩ thầm, chỉ cần em gái không điên không ngốc, chuyện quá khứ quên thì quên, không nhận ra rau dại thì có là chuyện gì, cô đều có thể dạy từng chút một.
Rau dại dưới chân núi không nhiều lắm, chỗ này một cây, chỗ kia một cây, ẩn trong cỏ dại, phải cẩn thận vạch ra, nếu không sẽ bỏ lỡ nó.
"Cái này là rau dền gai... cái này là rau dền đỏ... cái này là rau diếp cá... cái này là củ cải... cái này là rau..."
Chiều hôm đó, Thịnh Mãn Mãn đã nhận biết không ít rau dại, cô càng ngày càng hứng thú với việc nhận biết rau dại nhưng lại càng ngày càng sợ đi đường núi, cô thực sự không đi nổi nữa.
"Chị hai, em không đi nổi nữa."
Thịnh Mãn Mãn nhăn nhó mặt mũi.
"Vậy để chị hai cõng em."
Thịnh Phóng phóng hạ giỏ đeo lưng, ngồi xổm trước mặt Thịnh Mãn Mãn.
Thịnh Mãn Mãn không chút do dự trèo lên lưng chị hai, người thì không khách sáo, miệng lại ngọt ngào:
"Đợi em lớn lên, nhất định sẽ đối xử thật thật tốt với chị hai ha."
Thịnh Phóng khá cảm động:
"Được, chị hai cũng sẽ đối xử với Tiểu Mãn thật tốt."
Thịnh Phóng cõng Thịnh Mãn Mãn dọc theo chân núi tìm rau dại đào rau dại, đến khi mặt trời sắp lặn đã thu hoạch được một giỏ đeo lưng đầy rau dại.
Trên đường về nhà, Thịnh Mãn Mãn đã nói mấy lần muốn tự đi, Thịnh Phóng không cho, cõng cô về tận nhà.
Đi đến cổng sân, gặp Thịnh Quốc Phồn đi chơi ngoài đồng về, cậu ta trợn mắt nhìn hai chị em:
"Hai đứa ngốc!"
Thịnh Mãn Mãn tình cờ cầm trên tay một hòn đá tròn liền ném về phía Thịnh Quốc Phồn, trúng ngay người cậu ta.
Thịnh Quốc Phồn tức giận:
"Đồ ngốc chết tiệt, mày dám ném tao!"
Thịnh Mãn Mãn nhìn chằm chằm Thịnh Quốc Phồn, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, giống như một con thú dữ trước khi tấn công.
Thịnh Quốc Phồn nghĩ đến cảnh Thịnh Mãn Mãn phát điên không màng đến mọi thứ, lập tức nhụt chí, chạy về nhà chính.
Thịnh Mãn Mãn nhảy khỏi lưng Thịnh Phóng, nháy mắt với cô, Thịnh Phóng cũng lén mím môi cười. Nếu biết giả điên hữu dụng như vậy, cô chắc chắn đã dùng từ lâu rồi.