Hàm ý chính là người đã chết đã bị rụt cạn máu, vì vậy mới dẫn đến việc sau khi chết sắc mặt nạn nhân trở nên nhợt nhạt và tím tái. Nhưng hiện trường ngoài dây thừng ra thì hoàn toàn không nhìn thấy chút máu nào.Ngô Du ngồi xổm xuống, cởi bỏ quần áo của người đàn ông, quả nhiên, trên ngực người đàn ông viết một dòng chữ cái bằng tiếng Anh nhỏ, "Suprise."
Cậu lại lật cánh tay của người chết ra, trên cánh tay có một lỗ kim rất nhỏ.
"Thế nào?" Phùng Hạo Vũ nhìn thấy sắc mặt Ngô Du có chút nặng nề.
"Đây quả thực là thủ pháp của "Sát", nhưng cũng không hoàn toàn là vậy." Lời giải thích của Ngô Du khiến tất cả mọi người có mặt tại hiên trường đều ngạc nhiên, ngay cả Phùng Hạo Vũ cũng có chút không hiểu.
"Câu tiếng Anh trước người của nạn nhân quả thật để khıêυ khí©h tôi, cũng quả thật là nét chữ mà "hắn" lưu lại, nhưng mà tôi đã nghiên cứu về "hắn" rất lâu rồi, theo sự hiểu biết của tôi về "hắn", "hắn" sẽ không ra tay với đàn ông, người này mắc chứng cưỡng chế rất nghiêm trọng.
Mọi người nhìn kĩ một chút, hiện trường quả thật là có vết tích bị dọn dẹp qua, hơn nữa nguyên nhân tử vong chính xác của người đàn ông này có lẽ là do mất máu quá nhiều mà chết, còn là trong tình huống nạn nhân tỉnh táo, nhìn máu của chính mình từ trong thân thể chảy cạn.
Mà thói quen của "Sát" hoàn toàn không phải là hưởng thủ cảm giác sợ hãi trước khi đối mặt với cái chết của nạn nhân, tôi thích bộ dạng sửa soạn cho nạn nhân sau khi chết của "hắn". Rất hiển nhiên nạn nhân trước khi chết đã bị tiêm thuốc mê, nhưng không đủ nhiều để khiến anh ta bất tỉnh.
Cũng chính là nói vụ án này có hai người gây án, chính xác hơn mà nói, là "hắn" cùng lúc chỉ đạo người khác gây án, vừa để lại cái thứ này khıêυ khí©h tôi."
Phân tích của Ngô Du khiến tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, rốt cuộc là một người như thế nào, mới bởi vì đi khıêυ khí©h người khác mà ra tay sát hại một người xa lạ đây.
"Thân phận của người chết đã xác minh rõ rồi chứ?"
Phùng Hạo Vũ lập tức lấy ra tài liệu vừa mới nhận được ở trong tay.
"Tô Thanh Phong, 38 tuổi, giám đốc dự án của một công ty Internet."
"Các người thả tôi ra, để tôi qua đó, tôi muốn đi xem xem chồng của mình." Một người phụ nữ bị cảnh sát chặn lại ở bên ngoài, tiếng la hét đau khổ của cô ấy đã thu hút sự chú ý của Ngô Du.
Phùng Hạo Vũ nhận đươc ánh mắt của Ngô Du, đi tới phía trước, "Cô là vợ của Tô Thanh Phong? Tên của cô là gì?"
"Tôi tên Trương Uyển Du." Người phụ nữ nức nở, vẻ mặt lo lắng, nắm chặt lấy cánh tay Phùng Hạo Vũ và hỏi, "Vị cảnh sát này, làm ơn nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chồng của tôi vậy?"
"Chồng của cô đã chết rồi." Phùng Hạo Vũ lạnh nhạt trả lời, hắn đã chứng kiến sinh ly tử biệt quá nhiều lần kể từ khi làm trong ngành cảnh sát này rồi, hắn không có cách nào để cảm xúc ảnh hưởng đến việc phán đoán vụ án của chính mình được.
"Cái gì chứ, tôi không tin, không thể nào." Trương Uyển Du từng bước từng bước lùi về sau, hiển nhân là cô ấy căn bản không muốn tiếp nhận sự thật này.
Pháp y cũng đã đưa thi thể về cục để tiến hành giải phẫu, Trương Uyển Du cũng được mời về để tiến hành một cuộc thẩm vấn kỹ hơn
"Tại sao cô lại xuất hiện ở đó?"
Trương Uyển Du ngẩng đầu nhìn vào mắt Phùng Hạo Vũ, "Một tiếng trước chồng của tôi gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi đến chỗ cũ ở ngoại ô đợi anh ấy, nhưng khi tôi vội vàng đến nơi, không ngờ rằng lại phát sinh chuyện như thế này."
"Chỗ cũ?" Lúc cả phòng thẩm vấn không nói chuyện đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng Phùng Hạo Vũ gõ bút lên mặt bàn.
Cũng trùng hợp là âm thanh này thường khiến người nghe có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từng chút từng chút đánh vào trong tim của người ta.
Thế nhưng tất thảy những thứ này dường như không hề gây ảnh hưởng gì đến Trương Uyển Du, vẻ mặt của cô ấy vẫn thống khổ như cũ, "Chỗ cũ chính là nơi hai chúng tôi quyết định chính thức hẹn hò, tình cảm của hai chúng tôi vô cùng tốt, mỗi tháng hai chúng tôi đều sẽ đến chỗ đó gặp mặt nhau, ôn lại một chút những kỉ niệm trong quá khứ, hơn nữa cậu cũng có thể xem vòng bạn bè của tôi, mùng 1 hàng tháng vòng bạn bè của tôi đều sẽ ghi lại những bức ảnh chúng tôi cùng nhau đi đến chỗ cũ đó."
"Chồng của cô gần đây có hành động gì kì lạ, hoặc là đột nhiên qua lại thân thiết với ai đó hay không?"
Trương Uyển Du nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Không có, chồng của tôi tuy rằng là giám đốc dự án của một công ty, nhưng tính cách của anh ấy thực ra rất hướng nội, không quá thích ra ngoài."
"Vậy chúng tôi có thể cùng cô quay về nhà, xem môi trường sống trước đây của anh nhà được không? Nó có thể có ích cho việc phá án của chúng tôi." Phùng Hạo Vũ rất điêu luyện trong việc thẩm vấn, vì vậy đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người anh và Ngô Du có thể phối hợp ăn ý với nhau và giải quyết được nhiều vụ án rắc rối như vậy.
Bởi vì chỉ có một người mở miệng nói chuyện liền sẽ không có bức tường nào không lọt gió, sẽ luôn luôn có một hai câu nói sai, một hai câu đó liền sẽ trở thành sơ hở.
Mà khi một người quá rành rẽ về trinh thám, thì cho dù chỉ là một chi tiết cực nhỏ nhặt thì cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Trương Uyển Du không có từ chối, gật nhẹ đầu.
Ba người đi đến nhà Trương Uyển Du, nhìn vào phòng một cái liền biết có phụ nữ thường xuyên sống ở đây, dù sao thì chỉ có ngôi nhà có phụ nữ sinh sống mới sẽ sạch sẽ gọn gàng, đàn ông dù sao cũng có chút cẩu thả hơn.
Trương Uyển Du đưa hai người tiến vào phòng ngủ, "Hai người cứ tùy ý xem, tôi đi rót ly nước, căn hộ này là nơi mà tôi và chông tôi lúc còn sống cùng nhau ở, hai người xem một chút xem có chứng cứ gì có lợi đối với việc phá án hay không." Trương Uyển Du trước khi rời đi còn cẩn thận mở cửa ra.
Ngô Du đi quanh trong phòng xem xét, "Tô Thanh Phong này lúc còn sống xem ra cũng là một người coi trọng hình thức, anh xem trong tủ kính này đều là nước hoa, hơn nữa trong này còn không ít bình căn bản không thể mua được trên thị trường, chúng nằm trong bộ sưu tập phiên bản giới hạn toàn cầu, căn bản không có cách nào có thể định giá được."
"Nước hoa không phải đều là sở thích của phụ nữ sao? Cậu làm sao mà xác định được cái này là của Tô Thanh Phong?"
Ngô Du liếc mắt nhìn Phùng Hạo Vũ, giễu cợt nói, "Chậc chậc chậc, anh nói xem hai người chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy rồi, sao anh chẳng học được chút gì tốt từ trên người tôi vậy?" Ngô Du chỉ vào cái tủ, "Nhìn thấy không, cái tủ này bị khóa!"
"Như vậy thì sao? Vậy cũng chỉ có thể nói đồ bên trong quả thực rất quý giá thôi, bị khóa lại không phải rất bình thường sao?"
Ngô Du lắc lắc đầu, "Anh nhìn kĩ đi, cái kính pha lê này là kính đặc chế, cũng chính là nói đồ vật bình thường đập không vỡ loại kính này đâu. Vì thế anh ta mới dám đặt những bình nước hoa này một cách hoành tráng ở đây như vậy, điều quan trọng nhất là cái ổ khóa này bắt buộc phải dùng chìa khóa đặc biệt để mở ra, còn cần phải quét võng mạc mới có thể mở cái khóa tủ này. Cũng chính là nói cái tủ này là món đồ có hệ số an toàn cao nhất trong căn phòng này.
Nếu như cái thứ này là thật sự là thuộc sở hữu của Trương Uyển Du, vậy thì trên người cô ta không thể nào một chút hương nước hoa cũng không có. Hơn nữa khi cô ta lấy chìa khóa mở cửa chỉ có một chìa khóa, ý chính là cô ta chỉ có chìa khóa của cả căn hộ."
"Không phải, cậu nói nhiều như vậy, tôi vẫn chưa hiểu cái tủ nước hoa cùng với cái khóa này với vụ án này của chúng ta có quan hệ gì?" Sao mà Phùng Hạo Vũ cảm thấy chính hắn càng nghe càng thấy mơ hồ vậy.
"Cô ta lúc nãy đã nói dối." Thái độ của Ngô Du cực kì chắc chắn, "Tình cảm giữa cô ta và Tô Thanh Phòng hoàn toàn không tốt như vậy." Ngô Du lại đưa mắt nhìn xung quanh, thấy hoàn toàn không có nơi nào khả nghi, liền mở cửa đi ra ngoài.
Trương Uyển Du đang ở trong phòng bếp, lưng quay về phía bọn họ nên không biết hai người đã ra ngoài, "Trương tiểu thư, chúng tôi đã xem xong rồi, vô cùng cảm ơn sự phối hợp của cô."
‐--------
Dành cho những bạn nào quan tâm và muốn biết thì, chữ Du trong tên của Trương Uyển Du và Ngô Du không phải một chữ đâu nhé, cách đọc cũng khác nhau luôn, chỉ có phiên âm sang tiếng Việt là giống nhau thôi. Chúng nó lần lượt là 悠/yōu/ và 瑜/yú/