Chương 2.2: Trước mặt nhiều người hàm chứa khiêu đản điên cuồng chỉ gian, cao trào không ngừng

Cùng với đạo diễn ra lệnh một tiếng, quá trình quay phim chính thức bắt đầu, và một số máy quay khác nhau đang đối mặt với Cố Nguyễn cùng Phó Đình Thâm.

“Không…… Không cần như vậy, buông ta ra……” Cố Nguyễn dựa theo kịch bản lời thoại một bên giãy giụa, một bên nói.

Nhưng hắn càng là khóc liền càng có thể kích khởi nam nhân lăng ngược du͙© vọиɠ, Phó Đình Thâm xé lạn Cố Nguyễn quần áo, tách ra hắn hai chân.

Một đôi khớp xương rõ ràng bàn tay to từ Cố Nguyễn trắng nõn sống lưng đi xuống sờ, ở hắn mượt mà trên mông nhẹ nhàng nhéo nhéo, theo sau lẻn vào càng thêm bí ẩn địa phương.

Trong máy ảnh, Cố Nguyễn quần áo xộc xệch, hai má ửng hồng, ngay cả hơi thở cậu thở ra cũng vô cùng nóng bỏng.

Xét về kịch bản, cảnh diễn này hơi thiếu chừng mực những cái họ cần làm thực tế còn nhiều hơn, thân là diễn viên tự nhiên không cần làm đến cuối cùng một bước, cho nên hai người đều thực hiện các biện pháp an toàn, nhưng bởi vì máy quay góc độ nguyên nhân, thoạt nhìn lại như là thật sự đang làm.

Nhưng điều mà những người đứng sau máy quay không biết là, Phó Đình Thâm tay đang ở Cố Nguyễn bên trong còn đang cắm khiêu đản tiểu huyệt vuốt ve.

“Ưmmh…… A……”

Cố Nguyễn nhịn không được rêи ɾỉ, hắn trên mặt cũng mang theo không bình thường ửng hồng, trong ánh mắt cũng bị một tầng sương mù bao phủ.

Phó Đình Thâm cúi đầu, ngậm lấy hắn vươn đầu lưỡi, chiếc lưỡi nóng bỏng đỏ hồng của hai người không ngừng liếʍ láp, trao đổi nước bọt.

Cố Nguyễn bị hôn đến mức không thở nổi, phát ra vài tiếng mỏng manh thở dốc.

“Nếm thử chính mình nước da^ʍ hương vị thế nào?” Tách ra thời điểm, Phó Đình Thâm ở Cố Nguyễn bên tai dùng chỉ có hai người mới có thể nghe được thanh âm nói.

Máy quay đúng lúc mà bắt được này một trận hương diễm cảnh tượng, lại không ai chú ý tới động tác dâʍ ɖu͙© của Phó Đình Thâm ở dưới lớp vải che thân.

Cố Nguyễn dươиɠ ѵậŧ bị Phó Đình Thâm niết ở trong tay thưởng thức, khiêu đản trong tiểu huyệt dưới dươиɠ ѵậŧ không nên tồn tại ở một người nam nhân đang không ngừng rung lên.

Phó Đình Thâm vói vào Cố Nguyễn trong quần dùng ngón tay nhéo nhéo hắn ướt dầm dề âm đế, nhiều trọng kí©h thí©ɧ làm hắn quả thực muốn thét chói tai ra tới.

“Buông ta ra, ngươi cái hỗn đản!” Dù thân thể thực sự thoải mái đến đâu, Cố Nguyễn cũng không có quên nói ra chính mình lời thoại.

“Buông ra ngươi? Thân thể của ngươi cũng không phải là nói như vậy.” Phó Đình Thâm cười nhạo một tiếng, cởi ra quần của mình, sau đó nhắm ngay Cố Nguyễn tiểu huyệt, làm một cái hung hăng cắm vào động tác.

“A……” Cố Nguyễn hét lên một tiếng, thanh âm cực kỳ thống khổ, lại cũng cực kỳ sảng khoái.

Phó Đình Thâm cũng không có chân chính cắm vào Cố Nguyễn, nhưng lại cố ý tăng tần suất của khiêu đản lên, chưa từng có bị như vậy tra tấn qua, Cố Nguyễn sao có thể chịu được.

“Không được, quá nhanh, ta sắp hỏng rồi……”

Này cũng không phải trong kịch bản lời thoại, nhưng đạo diễn cũng không có kêu tạm dừng, hiển nhiên đem Cố Nguyễn biểu hiện trở thành biểu diễn, hơn nữa liên tục khen ngợi khả năng diễn xuất của cậu ngày càng tốt.

Phó Đình Thâm nghe được Cố Nguyễn xin tha, không những không có dừng lại, ngược lại dùng ngón tay cắm vào kia vốn dĩ liền hàm chứa khiêu đản tiểu huyệt.

Khiêu đản bị ngón tay hướng bên trong đẩy đẩy, tiến vào càng sâu địa phương, ruột non mềm mại ở chỗ sâu trong bị khiêu đản có gai mềm kí©h thí©ɧ, thân thể Cố Nguyễn không khỏi run lên.

Cố tình lúc này, trong thân thể khiêu đản bị điều chỉnh tăng lớn nhất tần suất, ong ong âm thanh quả thực tràn ngập trong đầu Cố Nguyễn.

Khi nghĩ đến rất nhiều ánh mắt và máy quay hướng về phía mình, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Khiêu đản trong tiểu huyệt rung như điên, Phó Đình Thâm tay cũng đút vào một ngón rồi lại thêm một ngón tay, đi theo khiêu đản tần suất không ngừng thọc vào rút ra.

“A a a…… Thật sự chịu không nổi…… Cầu xin ngươi, buông tha ta đi……”

Yếu ớt âm đế bị không ngừng tra tấn, kɧoáı ©ảʍ đang ở không ngừng mà bò lên, Cố Nguyễn chỉ có thể cắn khẩn môi, cảm thụ được này một đợt lại một đợt kɧoáı ©ảʍ.

“Muốn bắn……”

Cố Nguyễn trong đầu chỉ có này một ý niệm, hắn có thể cảm giác được đến, thân thể của mình sắp lêи đỉиɦ.

Đột nhiên, tiểu huyệt khiêu đản đυ.ng phải một điểm nhô lên, Cố Nguyễn thân thể tức khắc không khống chế được run rẩy một chút.

Phó Đình Thâm biểu tình bất động, tay lại nhiều lần hướng nơi đó điểm nhô lêncông kích.

“A a a……”

Cố Nguyễn vặn vẹo vòng eo, muốn thoát đi trận này tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, nhưng Phó Đình Thâm lại như thế nào sẽ làm hắn như ý.

Đột nhiên, Cố Nguyễn mở to hai mắt, dươиɠ ѵậŧ bắn ra từng luồng không quá nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu huyệt cao trào phun ra một đại cổ nước da^ʍ, hạ thể bên dưới một mảnh lầy lội.

Phó Đình Thâm rút ra chính mình ngón tay, ở Cố Nguyễn âm đế bên trên lau lau trên tay dịch nhầy, nhìn bị chính mình chà đạp đến biến thành màu đỏ thẫm nhục huyệt, hắn khóe miệng nhếch lên.

“Tạp ——” đạo diễn chụp một chút bản, nhìn một chút vừa rồi chụp đến tư liệu sống, “Đoạn này cảnh quay không tồi, qua.”

Phó rất thâm nhanh chóng mà sửa sang lại một chút Cố Nguyễn giữa hai chân đồ vật, bắt tay từ bên trong rút ra, sau đó thực mau cầm một kiện áo khoác khoác ở Cố Nguyễn trên người.

Cố Nguyễn rốt cuộc có thể thu hồi chính mình hai chân, tiểu huyệt khiêu đản còn ở chấn động, khiến cho Cố Nguyễn từng trận run rẩy.