Chương 2: Đĩ nhỏ, đã bảo không cử động mà sao cứ làm loạn thế, thèm cᏂị©Ꮒ lắm phải không?

Vu Dư lạnh cả người, run rẩy quay lại nhìn khuôn mặt đẹp trai không lộ ra vui buồn của Tạ Gia Hiên ở trước mặt, phản ứng lại thì vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn.

“Tạ tổng! Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cẩn thận…”

Hai chân cậu vẫn còn đang ngồi chồm hổm, một cánh tay của Vu Dư bị giữ chặt, Tạ Gia Hiên chậm rãi nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Vu Dư, giọng điệu kỳ quái nói: “Không cần phải nhặt, đã hỏng rồi.”

Vu Dư không chú ý đến bàn tày mạnh mẽ của Tạ Gia Hiên vẫn nắm chặt cánh tay cậu không buông, tiếp tục xin lỗi trong hỗn loạn:

“Tạ Tổng, thật sự rất xin lỗi, tôi chỉ muốn lau nó cho anh, lại không cẩn thận —— cái này”

Cậu dừng lại một chút, trộm nhìn sắc mặt của Tạ Gia Hiên, “Cái này đáng giá như vậy, anh bán tôi đi cũng không đền nỗi, để tôi thử tìm người sửa lại giúp anh, hoặc là tôi sẽ tìm xem còn bộ khác tương tự cái này không…”

Mắt Phượng của Tạ Gia Hiên hơi nhướng lên, thiếu kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa, “Không cần bồi thường tiền, đừng có nói nhiều như vậy.”

Hắn nói xong thì quay người đi về phía sô pha bên cạnh bàn làm việc, sau khi ngồi xuống hắn mệt mỏi nhíu mày, cà vạt được nới lỏng bởi đôi tay góc cạnh, nâng cằm lên nhìn Vu Dư, “Muốn bồi thường thì lại mát xa đầu giúp tôi đi.”

Lúc này Vu Dư mới tỉnh lại từ cơn hoảng loạn, nhìn Tạ Gia Hiên đang mặc một bộ vest đắt tiền cùng với giày da sáng bóng, chiếc khuy măng sét màu lục bảo gọn gàng đính trên tay áo, như là vừa mới trở về từ một bữa tiệc.

Vu Dư cẩn thận đi đến bên cạnh Tạ Gia Hiên, một mùi tuyết tùng thoang thoảng qua mũi cũng với mùi rượu nhàn nhạt, thật sự đã uống rượu sao?

Vu Dư vừa nghĩ ngợi lung tung vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, mông cũng không thật sự ngồi xuống, trông thấy Tạ Gia Hiên đang tựa đầu vào sô pha nhắm mắt lại tựa như đang giục cậu nhanh lên, Vu Dư vươn tay sờ hai bên huyệt thái dương của Tạ Gia Hiên, chậm rãi mát xa giúp hắn.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ về chiếc cốc sứ bị vỡ, Vu Dư khó tránh khỏi lơ đễnh, trong một hồi lâu không xoa bóp khiến Tạ Gia Hiên nhíu mày, duỗi tay nắm lấy tay Vu Dư, bất mãn nói: “Chưa ăn no hay sao, lực tay sao lại nhẹ như vậy?”

Lời còn chưa dứt thì Vu Dư đã kêu lên một tiếng, bờ mông tê dại không chống đỡ được cứ như vậy mà ngã vào lòng Tạ Gia Hiên.

Tạ Gia Hiên theo bản năng mà ôm lấy cơ thể trắng trẻo tinh khiết, không có chút thịt nào trong lòng, nhưng ngược lại nó làm cho hắn cảm thấy kích thước của người này rất phù hợp với vòng tay của mình, hắn không khỏi ôm chặt lấy. Tay Vu Dư vốn đang miễn cưỡng chống đỡ nửa người trên chợt bị trượt chân mà toàn thân trượt hẳn xuống dưới.

Một màn xấu hổ này xảy ra khiến mặt cậu áp vào phía dưới của Tạ Gia Hiên, Vu Dư cảm nhận được một cách rõ ràng sự nóng bỏng bên mặt, trong lòng vừa bực vừa giận.

Cậu nói “xin lỗi Tạ Tổng” xong thì cố gắng đứng lên, trong lúc hỗn loạn ấy lại chạm vài lần vào bên dưới Tạ Gia Hiên. Cậu vẫn còn tâm trí an ủi mình rằng may là không chĩa miệng vào đó, nếu không chẳng phải giống như đang khẩu giao cho Tạ Gia Hiên sao?

“Shh —— Cậu đừng nhúc nhích!” Tạ Gia Hiên bị Vu Dư đè cũng ko tốt mấy, vốn phải chịu cảm giác đau đớn lạ lùng, mà hình như dưới đũng quần còn đang có xu hướng ngóc đầu dậy.

Hắn khịt mũi một tiếng, vốn đang trong cơn nửa say nửa tỉnh, Vu Dự lại cọ loạn cả lên, dục hỏa trong lòng cũng vì vậy mà không áp chế được, ánh mắt hắn sâu thẳm, trời sai đất khiến thế nào mà lại túm lấy tóc Vu Dư đè mạnh xuống rồi khàn giọng nói:

“Đĩ nhỏ, đã bảo không cử động mà sao cứ làm loạn thế, thèm cᏂị©Ꮒ lắm phải không?”

Vu Dư vừa mới ngẩng đầu lên lại bị đè xuống, lần này thì môi vừa hay áp vào cái cục nặng trịch kia!

Nhận thấy dươиɠ ѵậŧ của Tạ Gia Hiên đang dần đứng lên, hơn nữa hắn còn nói bên tai như thế, cậu ngạc nhiên không thể tin được, bình thường Tạ Gia Hiên kiêu ngạo cao quý như vậy mà lại nói những lời thô tục hạ lưu thế sao, còn cứng lên với cậu?!