Ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi trên mặt biển, tản ra một tầng kim sắc theo từng cơn sóng biển dâng trào, những bọt sóng hiện lên ấm áp cũng từng chút một vỗ lên trên bờ cát.
Quả nhiên lần này đến Maldives là một lựa chọn chính xác, Tô Vãn Khanh nín thở lặn xuống đáy biển, ngón tay tỉ mỉ vuốt nhẹ làn cát mịn màng dưới đáy biển, thỉnh thoảng đầu ngón tay còn có thể chạm được góc cạnh vỏ ốc mượt mà. Ở nơi này không cần lo lắng sẽ bị nhận ra, không cần cải trang cả người cũng có thể tay nắm tay nhau đi dạo dưới ánh mặt trời, thoả thích hưởng thụ cảm giác ấm áp trên da thịt.
Ở trong nước biển có vài hạt muối thô ráp xẹt qua gương mặt, ngón tay thỉnh thoảng còn có thể bị những cọng tảo biển mọc hoang quấn lấy, cô nhẹ nhàng đạp mặt đất một cái, thân thể thuận thế trồi lên mặt nước. Bờ biển này quả thực nước không hề sâu, đứng thẳng người chỉ ngang đến vai, những giọt nước ánh kim lấp lánh men theo đường cong trên vai uyển chuyển chảy từng giọt xuống, rồi lần nữa hoà vào biển cả.
Cô lau sạch những bọt nước còn vương trên lông mi, ánh mắt tự nhiên cố định trên một chiếc ghế nằm trên bờ cát, mỹ nhân ngư đang nằm bên trên là cô bắt được ở trên biển. Mỹ nhân ngư của cô dường như là chơi mệt rồi, đeo kính râm lặng lẽ nằm trên ghế trên bãi biển.
Vải vóc của bộ đồ bơi dồn chặt giống như một cây bút lông đã nhúng đầy mực, ở trên trang giấy trắng phác thảo vài nét đơn giản, thì hiện ra một bức tranh mỹ nhân xinh đẹp rung động lòng người. Mà mỹ nhân lại không hề hay biết, ánh mặt trời và bóng râm của cây dù chồng chéo lên đôi chân tạo nên những nét vẽ đen trắng rõ ràng.
Tô Vãn Khanh nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan chống nửa bên thân thể, lười biếng hướng cô vẫy tay. Cô lắc lắc mái tóc dài đang ướt sũng, tay chống lên bờ cát, nâng thân thể thoát khỏi mặt nước biển, đi về phía mỹ nhân ngư bị cô bắt được.
Xung quanh có vài cậu bé thừa hooc môn vẫn luôn có dụng ý khác ngồi ở trên bờ cát, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý xẹt qua người đang nằm trên ghế kia, quan sát xung quanh có bạn trai của nàng hay không. Cho đến khi nhìn thấy nàng vẫy tay với người ở dưới biển là phụ nữ, mới yên tâm to gan dời tầm mắt đến trên người nàng, làm ra vẻ như vô tình đến gần bắt chuyện.
Thẩm Mộng Nhan nhìn người ở xung quanh không biết là người nước nào, khẽ thở dài, sớm biết đã giả vờ không biết tiếng Anh thì tốt rồi, không cần phí sức đối phó với mấy cuộc trò chuyện thiếu chất này. Nàng vừa ứng phó với người khác, vừa đưa ánh mắt nhìn người đang từ dưới biển đi lên.
Dù nàng ngắm bao nhiêu lần, cũng không thấy đã ngắm ngán con người này, mỗi khi nhìn nhiều thêm một lần đều cảm thấy phát hiện ra những thứ mới mẻ. Có người yêu nhau vài ngày, vài tuần, thì sẽ nảy sinh tâm tình chán ngán, đó là vì bọn họ chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, lại chưa từng chân chính dùng tâm đi nhìn ngắm con người này, nhìn ngắm được bên trong vỏ ngoài cứng rắn, biểu lộ bao nhiêu bản chất dịu dàng, mà kiên cường.
Thẩm Mộng Nhan trong thoáng chốc cảm giác mình mãi mãi cũng sẽ nhìn không chán con người này, bởi vì trên người cô có quá nhiều thứ để khám phá, quá nhiều thứ để học tập. Đến bây giờ nàng cũng không dám nói đã hoàn toàn hiểu hết con người này, đôi khi cô làm ra những việc mà ngay cả mình cũng không kịp chuẩn bị.
Giống như cái hôm lên máy bay, lúc nàng đang chuyên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, tưởng tượng xem có thân ảnh quen thuộc từ trên trời rơi xuống hay không. Nhưng lập tức nàng tự cười mình ngốc nghếch, người nàng yêu cũng không phải là siêu nhân mặc sịp đỏ, sao có thể theo như ý nguyện mà xuất hiện trước mặt nàng.
Cho nên sau đó, lúc Tô Vãn Khanh xuất hiện trước mặt nàng, phản ứng duy nhất của nàng chính là bày ra bộ dạng giống như nhìn thấy ma, vẻ mặt lập tức giống như lên cơn nhồi máu cơ tim.
Vẫn may là, ở trên khoang hạng nhất của chuyến bay này, ngoại trừ hai người các nàng ra thì chỉ có một cặp vợ chồng lớn tuổi, nàng mới có thể dám quá khích tiến lên ôm lấy và hôn cô.
Nàng không biết Tô Vãn Khanh có phải cũng có suy nghĩ giống nàng hay không, con người ta trong tình yêu luôn sẽ như vậy, tâm trạng của mình đối với đối phương luôn gấp gáp và thuần khiết, đối phương phải chăng cũng giống như mình, đây là câu hỏi mà ai cũng không thể biết được, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều sẽ cảm thấy vô cùng nôn nóng và khốn khổ.
Nàng nhìn con người đang đi từ xa đến gần, nhìn thật chăm chú, đến mức người bên cạnh đang hỏi cái gì nàng đều không nghe thấy. Nàng chỉ im lặng mà chăm chú nhìn, cùng với cảnh tượng náo nhiệt mà rực rỡ trên bãi biển thật không hợp nhau.
Tô Vãn Khanh đi đến dưới tán dù, ngón út vén mái tóc dài đang rối tung xoã bên vai ra sau tai, cầm lấy ly nước trái cây đặt trên bàn gỗ hớp một hơi.
"Vãn Khanh, chị quay lại rồi." Thẩm Mộng Nhan cầm khăn lông vắt trên lưng ghế đưa cho cô, nhìn da bàn tay trắng noãn bởi vì ngâm nước biển quá lâu hiện lên có chút nhăn nhúm, nàng không khỏi bật cười: "Xem kìa, chị biến thành bà lão rồi."
Tô Vãn Khanh liếc mắt nhìn người con trai bên cạnh nàng, gương mặt đúng chuẩn người nước ngoài, nhưng mà nghe hắn nói chuyện cũng không phải quá thông thạo tiếng Anh, từ đơn đứt quảng không thành câu.
Tiếng Anh cũng nói không rành còn học theo người ta đi tán gái, Tô Vãn Khanh khẽ hừ một tiếng, hút một ngụm nước trái cây, đôi chân dài sải bước, nhảy nửa người lên ghế.
Thẩm Mộng Nhan nằm ở dưới thân cô có chút sửng sốt nhìn cô, nhưng môi của cô mang theo khí thế không gì ngăn được chậm rãi tới gần, gương mặt như điêu khắc ấy cũng chầm chậm phóng đại.
Dư quang thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của người con trai bên cạnh, nàng bất đắc dĩ lại vui vẻ đưa tay gác ở cổ của Tô Vãn Khanh, chủ động nâng cằm lên, dán đôi môi mình lên đôi môi mỏng đỏ mọng vẫn còn mang theo những giọt nước của cô.
Ở trên môi của cô nếm được vị hơi mặn của nước biển, nhưng nước trái từ trong miệng cô lần lượt chuyền sang, cảm giác lành lạnh ngọt ngào thấm vào ruột gan, đến nỗi nước trái cây trong miệng cô đều đã uống hết vẫn cảm thấy chưa đủ, chiếc lưỡi xinh xắn vẫn còn lưu luyến trượt qua khoé môi cô.
"Được rồi, đây là mỹ nhân ngư của tôi, không cho người khác đến bắt chuyện." Tô Vãn Khanh chống khuỷ tay, con ngươi hẹp dài như cười như không nhìn người bên dưới. Đồ bơi sau khi dính nước biển, cọ sát với nhau phát ra tiếng cọt kẹt, ngay cả da thịt cũng bởi vì ôm nhau mà từ từ trở nên nỏng bỏng.
"Chị dậy đi, người khác đang nhìn chúng ta đó..." Thẩm Mộng Nhan mặc dù trong miệng nói cô ngồi dậy, thế nhưng cánh tay quấn ở cổ cô lại càng ôm lấy thật chặt, đem mặt chôn vào bờ vai cô, giống như một con đà điểu.
Nàng thật thích chôn mặt vào bả vai cô như thế này, bất kỳ mùi vị nào trên người cô đều có thể ngửi được, có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của thân thể cô. Dường như trong phút chốc, thân thể cô đã biến thành một toà thành nho nhỏ, mà mình chính người canh giữ tường thành ấy.
"Không nỡ buông tay hở, muốn lần nữa không?" Tô Vãn Khanh nói xong liền hút một hơi nước trái cây bên cạnh, nước trên người không ngừng nhỏ giọt xuống người nằm dưới. Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu hôn môi cô một cái, giống hệt một con mèo con ngoan ngoãn vâng lời.
"Vãn Khanh, chị nói xem, nếu bây giờ chúng ta ở Trung Quốc, chị vẫn sẽ làm như vậy chứ?"
Thẩm Mộng Nhan hỏi với vẻ mặt rất thản nhiên, mà Tô Vãn Khanh cũng trả lời rất dứt khoát: "Sẽ không."
Thẩm Mộng Nhan gật đầu, giống như nàng đã sớm biết được câu trả lời, vẫn nằm ở bên cạnh cô, lặng lẽ nghe nhịp tim của cô. Sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói một câu: "Chúng ta về khách sạn đi, em muốn cùng chị ở một mình."
Tô Vãn Khanh nghiêng đầu, ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt, đưa tay cầm lấy chiếc khăn lông trên ghế. Thẩm Mộng Nhan vâng theo, bị cô dùng khăn tắm quấn lấy, dấu chân in lên trên bờ cát mềm mại, dấu chân của hai người rập khuôn như nhau.
Vừa về tới khách sạn, Thẩm Mộng Nhan vứt đồ bơi chui vào phòng tắm, trên chân, trên đùi đều là cát. Mỗi lần luôn như vậy, lúc mặc sức vui chơi một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng một khi đến nơi chỉ có một mình, toàn bộ những náo nhiệt đều lặng lẽ rút đi như nước thuỷ triều, sau khi nước thuỷ triều rút hết, mệt mỏi lưu lại bên trong vỏ ốc dần dần hiện rõ.
Minh tinh bao giờ cũng phải giữ gìn da dẻ nhiều hơn người khác rất nhiều, hành lý của hai người đều có hơn phân nửa là để đủ loại mỹ phẩm dưỡng thể. Trước khi đi Cố Khuynh Dung cũng đã căn dặn rồi, nếu như mấy em dám để bề ngoài bị rám nắng một chút nào, về đây chỗ nào bị rám chị sẽ đem đi lột sạch hết!
Tô Vãn Khanh vừa mới ở trong một phòng tắm khác tắm rửa xong, lúc Thẩm Mộng Nhan đi ra, cô đang ngồi ở phòng ngủ lau tóc.
"Sao không mặc đồ?" Điều hoà trong phòng ngủ mở rất thấp, cô cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.
Thẩm Mộng Nhan tuỳ tiện nằm lên giường, trong tay dường như còn cầm một chai sữa dưỡng thể hồi phục chức năng cho da, nàng lười biếng nói: "Giúp em thoa lên lưng được không?"
Tô Vãn Khanh ném khăn tắm sang một bên, cũng lên giường, quỳ ở bên người nàng đổ sữa dưỡng thể ra. Dịch thể mềm mại trơn trợt ở trên tấm lưng vừa mới tắm xong còn vương hơi nước nhẹ nhàng di chuyển, lúc ngón tay thoa lên đều cảm thấy nhiệt độ da thịt của nàng lành lạnh không hợp lý.
"Lạnh hở?" Tô Vãn Khanh dùng một cánh tay khác không có dính sữa dưỡng thể, lại chỉnh điều hoà cao lên mấy độ, Thẩm Mộng Nhan nằm sấp không lên tiếng, giống như đã ngủ rồi vậy. Sữa dưỡng thể màu trắng vòng quanh trên cánh xương hồ điệp nhô ra của nàng, men theo sống lưng trũng xuống một đường thoa đến xương cụt, ngón tay mảnh khảnh ở trên đốt xương cột sống cuối cùng, ở tại chỗ hõm nho nhỏ đó không ngừng chơi đùa.
"Câu hỏi lúc nãy của em, mặc dù chị sẽ không hành động trắng trợn như vậy, nhưng chị nhất định sẽ dùng biện pháp khác tuyên thệ chủ quyền của mình." Da thịt ở dưới bàn tay theo tiếng hít thở nhẹ nhàng nhấp nhô, Tô Vãn Khanh giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, ngón tay dính dịch thể xoa nắn hai bờ mông căng tròn của nàng: "Chỗ này của em thật đáng yêu, giống như hai quả đào vậy."
Thẩm Mộng Nhan nghiêng mặt sang bên, lọn tóc dài chắn mất tầm mắt của nàng, ngay cả giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ: "Ây, Vãn Khanh, chị biết bây giờ em muốn làm gì không?"
"Chẳng lẽ bây giờ em muốn chúng ta bị một tên cướp biển biếи ŧɦái bắt đi, sau đó lột sạch đồ, trói chung lại cùng nhau sao?" Tô Vãn Khanh vừa thoa sữa dưỡng thể, vừa nói, Thẩm Mộng Nhan không có phản bác, ngược lại còn thích thú hỏi thêm: "Ò, sao đó thì sao?"
"Sau đó, tên hải tặc ném hai chúng ta xuống thuyền, trước khi ném, cho chúng ta một tiếng đồng hồ để hưởng thụ, nên chúng ta ở bên nhau lăn qua lăn lại hưởng thụ cho thật tốt." Lúc nói, động tác của Tô Vãn Khanh dừng lại, lông mi rủ xuống nhìn người đang nằm trên giường, dáng vẻ đột nhiên hỗn tạp có chút kiều diễm: "Lẽ nào em thật sự không nghĩ như vậy?"
"Em thấy chị mới là tên hải tặc biếи ŧɦái đó đó!" Thẩm Mộng Nhan vén toàn bộ tóc ra sau vai, giống như đang che giấu cái gì, bò dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc ga giường nói: "Đến lượt em thoa sữa dưỡng thể cho chị rồi."
Tô Vãn Khanh đè vai nàng xuống, nửa cưỡng ép khiến nàng lần nữa nằm xuống, Thẩm Mộng Nhan có chút khốn hoặc xoay đầu, nhưng vừa vặn nhìn dây thắt lưng áo tắm rơi ở bên cạnh, mất đi ràng buộc chiếc áo tắm trắng như tuyết lập tức sụp đổ mở rộng cửa miệng ra. Giống như viên ngọc thô sau khi đập rơi vỏ ngoài, lộ ra da thịt lấp lánh rực rỡ mà lại trơn truột mềm mại vậy.
Tấm lưng vừa mới thoa sữa dưỡng thể xong, lạnh lẽo trơn truột giống như vừa mới kết một lớp băng mỏng, đầu ngón tay ở trên bề mặt nhún nhảy đều phải dè dặt cẩn thận giống như đi trên mặt băng. Tô Vãn Khanh vén tóc của nàng lên, liếʍ liếʍ chiếc cổ mịn màn của nàng, giọng nói mang theo chút khàn khàn run rẩy: "Vừa rồi em định nói cái gì?"
Bị hơi thở sau gáy làm cho không thể không nắm lấy ga giường, trên người đè lên sức nặng của một người khác, nhiệt độ ấm áp của thân thể cô dính chặt lên tấm lưng lành lạnh. Thẩm Mộng Nhan khe khẽ tràn ra hai chữ: "Hôn em..."
"Chỉ hôn em thôi?" Bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng lướt qua lưng nàng, thân thể hai người dính sát vào nhau vẫn chưa dung hoà vào sữa dưỡng thể trên da thịt.
"Chạm vào em..."
"Tiếp theo nữa?"
"Khi dễ em..."
Tô Vãn Khanh khẽ cười, cánh tay băng qua eo nàng để nàng biến thành tư thế nằm quỳ trên giường, mái tóc theo quán tính tuột xuống, sống lưng cong cong giống như một vòng cung, hai trái quả đào mật kia đưa lên.
Ở dưới ánh đèn mờ ảo, da thịt trắng như tuyết cùng màu đỏ rượu của ga giường đối lập nhau rõ rệt, đường cong bộ ngực tròn trĩnh bởi vì tư thế hướng xuống dưới hiện ra càng đầy đặn.
Nên hình dung vẻ đẹp kỳ quái đến đáng sợ này thế nào nhỉ. Phụ nữ vì tiếp nhận người mình yêu, giống như chim công mỹ lệ giương cánh khoe sắc. Mặc dù sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng trong vô thức cũng bị loại tư thế này kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ, hơn nữa càng lúc càng thiêu đốt hừng hực.
Các vũ nữ nổi tiếng ngày trước đến tháng giêng, mặc trang phục lộng lẫy ki-mô-nô, búi tóc lên cao, lúc khách khứa ra vào bữa tiệc, muốn thừa dịp thời gian thoáng chốc vụt qua này cùng người mình yêu nồng nhiệt, lại không thể làm loạn quần áo, loại tư thế này rất phù hợp với họ.
Tô Vãn Khanh nằm sấp trên lưng nàng, cánh tay men theo đường khe rãnh trượt đến hoa viên đã tràn ngập ướŧ áŧ, đầu ngón tay tìm được dịch thể đặc sệt mà nàng đang ngượng ngùng cố gắng che giấu. Thân thể của nàng dường như một hang động che giấu kho báu, mỗi một lần khai quật đυ.ng chạm đều có thể đạt được tình cảm càng sâu thêm.
"Chị chẳng qua chỉ là bôi sữa dưỡng thể cho em, em đã ướt thành bộ dạng này rồi?" Thẩm Mộng Nhan nằm sấp trên giường khẽ hừ một tiếng, nhưng lại không giống như ngày thường xấu hổ, cánh tay men theo chiếc lưng rắn của cô một đường tìm được nơi mềm mại ẩm ướt của cô.
"Chị chẳng qua chỉ là thoa sữa dưỡng thể cho em, sao cũng ướt thành bộ dạng này rồi?" Thẩm Mộng Nhan đạt được ý nguyện, nở nụ cười đắc ý, khoé miệng giương lên một độ cong quyến rũ, nghĩ Tô Vãn Khanh chị đây còn không phải là đang động tình hay sao?
Tô Vãn Khanh nằm ở trên lưng nàng khẽ thở dài một tiếng, cố ý hạ thấp giọng xuống: "Vậy em phải giúp chị rồi?" Bàn tay của cô ở nơi mềm mại ướŧ áŧ nhẹ nhàng xoa nắn, cô cố ý khuếch đại động tác ngón tay, khiến Thẩm Mộng Nhan cũng có thể nghe thấy tiếng nước ở dưới thân mình chảy ra.
Dưới bụng tràn ra một cổ co thắt ngọt ngào, cũng dần dần có chút cảm giác đau đớn. Thẩm Mộng Nhan có hơi không thể nhịn nổi nữa, ấn bàn tay của cô đang đặt ở dưới bụng mình, nhưng lại là vô thức dẫn dắt cô đến nơi cửa hang hương thảo rậm rạp.
"Hửm? Không phải nói em phải giúp chị trước sao..." Tô Vãn Khanh cố ý ở nơi cửa hang vẽ một vòng tròn, thỉnh thoảng đầu ngón tay còn xoa xoa quả hồng đang thò đầu ra, ngón tay mẫn cảm cảm giác được đôi chân nàng kẹp càng lúc càng chặt, hai cánh tay chống đỡ thân thể gần như mất đi sức lực.
Thẩm Mộng Nhan cô gắng quỳ vững trên giường, thế nhưng thân thể nghiêng về trước gần như muốn ngã nhào xuống giường. Nàng dùng hết toàn bộ sức lực nắm lấy cánh tay của Tô Vãn Khanh đang chống bên cạnh, gắng gượng nói ra một câu hoàn chỉnh: "Em bây giờ muốn chị, sau đó đêm nay, em sẽ hầu hạ cho chị thật tốt..."
Tô Vãn Khanh có chút sửng sốt, lại có chút buồn cười: "Hầu hạ? Em học ai cái từ này vậy hở?" Đang lúc nói chuyện, động tác dưới tay vẫn không ngừng lại, cánh hoa nở rộ của nàng chảy ra mật hoa nóng hổi, tựa như xuyên qua đầu ngón tay thiêu đốt đến đáy lòng: "Có điều chị thích, vậy được, tối nay phải nhờ em hầu hạ chị thật tốt rồi."
"Uwhhhh.... ahhh..." Thẩm Mộng Nhan vừa định gật đầu, ngón tay bên dưới lại đột ngột đi vào, mãnh liệt lại dịu dàng mà đánh vào vách thịt mềm mại và ấm áp của nàng, ý thức toàn bộ trong nháy mắt đều tập trung trên ngón tay bên trong cơ thể, toàn bộ những cái khác đều cũng không nhìn thấy được, không nghe thấy được, không cảm nhận được.
Bởi vì tư thế nằm úp sấp, lúc ngón tay ra vào sẽ không ngừng ma xát nơi mẫn cảm, mỗi một lần đi vào đều giống như điện giật, cảm giác tê dại quán xuyến toàn thân. Thẩm Mộng Nhan nhắm mắt lại, cố gắng nén nhịn kɧoáı ©ảʍ, giống như muốn đem thời gian dung hoà kéo dài ra thêm.
Chỉ cần nghĩ tới bây giờ ai đang ở trong cơ thể của nàng, là ngón tay của ai đang hoạt động trên người nàng, loại cảm giác rung động mãnh liệt lập tức muốn phá huỷ thân thể nàng tuông trào ra, cho dù có nhịn như thế nào đi nữa, cũng không nhịn được. Rõ ràng có đôi lúc chỉ là ôm nhau hay là hôn nhau, nhưng loại cảm giác mong muốn mãnh liệt bùng phát không thể cứu vãn.
Không biết Vãn Khanh phải chăng cũng có cảm nhận giống như nàng, khát khao đối phương...
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, động tác của người phía sau càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ gần như bỏ mạng tập kích thân thể. Nàng cố gắng đè ép thân thể phát ra tiếng thở dồn dập, từng tiếng rồi lại tiếng rêи ɾỉ mềm nhũn.
Bây giờ quả nhiên không phải là lúc suy nghĩ những thứ này... Dù sao tối hôm nay, để nàng đến hầu hạ Vãn Khanh của nàng thật tốt nhỉ.