Dao nĩa được Thẩm Mộng Nhan ném ở trước mặt Tô Vãn Khanh một cách thật 'dịu dàng', tiếng kim loại va đập vào đĩa thuỷ tinh, khiến thần kinh cô nện một trận run rẩy.
Cô hơi hơi liếc mắt vào cái thùng rác, bên trong có mấy vỏ trứng gà đã bị đập vỡ, lý do là vì Thẩm Mộng Nhan dùng lực quá mạnh đập vỏ trứng, trực tiếp mang lòng đỏ và lòng trắng trứng đều đổ xuống đất. Mắt nhìn thấy một quả trứng nữa bị đập quá tay chuẩn bị bị vứt vào thùng rác, cô cuối cùng không thể nhịn được nữa lên tiếng.
"Tiểu Mộng…"
"Nói." Tô Vãn Khanh vừa mới nói có một câu, Thẩm Mộng Nhan trong thoáng chốc đã xoay người lại, một tay cầm nắp một tay cầm nồi, bộ dạng hung tợn y như muốn đem toàn bộ dầu sôi ở trong nồi tạt lên đầu cô.
Tô Vãn Khanh bắt chéo hai chân lại, tuỳ tiện cầm lấy một cái một cái nĩa, chỉ vào dầu trong nồi nói: "Dầu sôi rồi."
Thẩm Mộng Nhan nghiến răng, cầm cái nồi trực tiếp gạt cái nĩa của cô sang một bên, giọng điệu càng lúc càng bực bội: "Chị có ý kiến?"
Cô đương nhiên có ý kiến, lát nữa hai người họ còn có một cuộc họp báo, đem thời gian lãng phí bởi việc đập trứng gà sao được, ngày hôm nay, ngày mai, ngày mốt và cả mấy ngày kế tiếp nữa đoán chừng bữa sáng của hai người họ đều nằm trong thùng rác. Thế nhưng cô đánh giá vũ khí của hai bên một chút, cái nĩa so với cái nồi của nàng không chiếm được lợi thế, vì vậy cô xoay đầu lại, nhìn cái khay vẫn trống trơn nói: "Không có."
Phụng Ca hoá thân thành con mèo của nàng, cắn lấy khay đựng thức ăn của mình, kiêu ngạo bước đến, liếʍ lấy mu bàn tay của cô, nói với cô mình đói rồi. Sau khi hai người bọn họ dọn về sống chung, Thẩm Mộng Nhan nói nhất định phải nuôi một con mèo, nàng bảo lúc Tô Vãn Khanh đi ra ngoài, có một mình nàng ở nhà vẫn có con mèo này ở bên cạnh.
Lúc đó Tô Vãn Khanh đang đè trên người nàng làm một số chuyện không được hài hoà, nghe thấy nàng vừa thở hổn hển vừa nói muốn nuôi mèo, cô tàn nhẫn rút ngón tay ra nói: "Vậy chị muốn nhắc trước với em, đầu lưỡi của mèo có gai ngược, chị không muốn một ngày nào đó về nhà nhìn thấy thân dưới em đầy máu nằm ở trên giường."
Kết quả chính là vừa nói xong Thẩm Mộng Nhan cắn một phát lên vai cô, nắm cổ tay cô hung hăng đưa vào, xương khớp tay đều sắp bị nàng bóp nát bét. Vì vậy ngày hôm sau, trong nhà có thêm một con mèo Ba Tư thuần chủng, lông trắng như tuyết, đôi mắt to tròn màu xanh lam, còn có thể nằm bên mép giường xem bọn họ làm chuyện ân ái.
Tô Vãn Khanh cúi người sờ sờ đôi tai mềm mại của Phụng Ca, cúi đầu nói với nó: "Ma mi gần đây đến thời kỳ mãn kinh nên có hơi khó ở, tâm trạng không tốt, con chịu đựng một chút, chốc nữa ma mi cho con ăn thịt bò…"
"Chị mới nói cái gì, ai đến thời kỳ mãn kinh, ai khó ở, chị cả ngày hôm nay đừng mong bước được vào nhà vệ sinh, cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!" Thẩm Mộng Nhan đem nồi, chén, muỗng, đĩa đều ném vào bồn rửa chén, quét sạch chiếc đĩa trống trơn ở trước mặt Tô Vãn Khanh ném vào bồn rửa, hoàn toàn bỏ mặc không làm nữa.
Tô Vãn Khanh im lặng thở dài, Tiểu Mộng của cô rõ ràng rất trong sáng dịu dàng, vừa có thể làm ngự tỷ vừa có thể làm Loli, ôm vào lòng giống như một cây kẹo đường. Bây giờ biến thành bộ dạng thế này, tất cả đều là do cái vụ án sinh nhật đó hết.
Sinh nhật Thẩm Mộng Nhan vào tuần trước, Tô Vãn Khanh hiếm khi được một lần lãng mạn, định chuẩn bị cho nàng một chiếc bánh sinh nhật thật lớn, sau đó dùng mười mấy thẻ lệnh lông gà đòi mạng, miễn cưỡng lôi kéo bọn họ về nước sau tuần trăng mật ở nước ngoài, chuẩn bị cho nàng một bất ngờ.
Bất ngờ quả nhiên là bất ngờ, lúc đem bánh sinh nhật lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến phát khóc. Trên chiếc bánh sinh nhật chocolate bạc hà to lớn được dùng kem trắng viết lên mấy chữ rõ ràng, vợ 'hai' sinh nhật vui vẻ!
Lúc đó con ngươi lấp lánh ánh thuỷ tinh của Thẩm Mộng Nhan lập tức tối sầm, Cố Khuynh Dung rất sáng suốt kéo Phạm Hâm vẫn chưa nắm được tình hình lặng lẽ núp ở một bên, rất sợ bánh sinh nhật bay trúng mặt bọn họ.
Thẩm Mộng Nhan lúc đó thật sự là muốn đem bánh sinh nhật ném thẳng vào mặt Tô Vãn Khanh, nhưng mà lại tiếc chiếc bánh sinh nhật cao cấp này, nàng cầm ly rượu lên muốn hất, nhưng phát hiện rượu trong ly đã sớm bị mình uống cạn. Nàng giống như con ruồi không đầu tìm vũ khí lung tung chung quanh, cuối cùng vẫn là Tô Vãn Khanh lặng lẽ đem ly rượu của chính mình đưa cho nàng, sau đó cam tâm tình nguyện bị hất rượu đầy đầu đầy mặt.
"Chị còn có vợ lớn? Vậy chắc còn có vợ ba vợ bốn gì nữa phải không, vô cùng cảm ơn chị đã cho em bất ngờ lớn đến vậy, chị cút đi cho tôi, không đúng… tôi cút đi cho chị!" Thẩm Mộng Nhan gào lên nói những lời lẽ lộn xộn xong liền đá cửa bỏ đi, Phạm Hâm được Cố Khuynh Dung ra hiệu lập tức đuổi theo, Cố Khuynh Dung im lặng đưa khăn giấy cho Tô Vãn Khanh, cúi đầu tỉ mỉ quan sát chiếc bánh sinh nhật.
"Vãn Khanh… Chị nghĩ, chắc là thợ làm bánh muốn viết chữ 'lão', thế nhưng hắn viết lớn quá, cho nên chỉ đành viết chữ khác, đoán chừng cuối cùng quên xử lý cái chữ 'hai' này…" Sự thật chứng minh, Cố Khuynh Dung đoán không sai, thợ làm bánh nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật này mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao tìm khắp cái bánh cũng không biết mình sai chỗ nào, mà lúc đó lại tìm không thấy.
Chủ tiệm bánh nhìn thấy mặt mày đầy sát khí của Tô Vãn Khanh, bị doạ đến mức không dám nói nhiều lời, trực tiếp bồi thường một nghìn tệ.
Khi hai người vừa lái xe đến dưới lầu, Cố Khuynh Dung nhận được cuộc gọi tru tréo như mổ heo của Phạm Hâm, cô ta bị Thẩm Mộng Nhan ngược tơi bời, người chết ngựa đổ rồi. Cố Khuynh Dung ở tận đáy lòng thay cô ta mặc niệm ba giây, sau đó không chút do dự cúp điện thoại.
"Vãn Khanh, em xem… Chị cảm thấy em bây giờ không thích hợp đi vào." Tô Vãn Khanh gõ gõ vô lăng, cô chợt liếc mắt nhìn người bên cạnh, Cố Khuynh Dung lập tức cảm nhận được một trận ớn lạnh.
"Chị Cố, chị vào đi, tiện thể giải cứu người yêu của chị luôn." Cô cười càng quyến rũ thì càng chứng minh mưu đồ càng bất chính, đôi mắt xếch hẹp dài yêu mị câu dẫn, giống hệt như Đát Kỷ đang nói,
mau đi chịu chết đi, mau đi chịu chết đi.Vì vậy cô đã thành công tiễn chiến hữu thứ 2 đi vào phần mộ…
Cố Khuynh Dung vừa cầm lấy chiếc chìa khoá mà Tô Vãn Khanh đưa cho mình mở cửa ra, một gối tựa không nghiêng không lệch đập vào mặt chị, chị có phải là nên cảm thấy may mắn vì không phải là một con dao hay một cái gì khác bay vào mặt mình không?
Chị đưa ánh mắt thương xót sang nhìn Phạm Hâm đang nằm thoi thóp trên ghế sô pha, xem ra cô ta đã tử trận. Con mèo Phụng Ca đáng thương kia đang trở thành đối tượng công kích, liên tiếp bị những cái gối ném tới tấp đến chỗ nó, nó lăn lộn, nhún nhảy, nhắm hai mắt, tránh tất cả những đòn tấn công.
Cố Khuynh Dung biết bây giờ nói chuyện với Thẩm Mộng Nhan chẳng khác nào nói với một người bị bệnh dại đừng cắn người nữa, chị ôm con mèo mệt đến không kịp thở, chầm chậm bước đến bên cửa sổ, bắt đầu ung dung nói: "Ôi, Vãn Khanh sao lại đứng ở dưới lầu thế, cũng không biết đứng bao lâu rồi, hôm nay em ấy còn mang giày cao gót nữa chứ."
Khóe mắt dõi theo động tác của Thẩm Mộng Nhan, nàng quả nhiên dừng lại, Cố Khuynh Dung vuốt vuốt lông con mèo, tiếp tục nói: "Xem mây đen giăng kín rồi kìa, rất có thể muốn mưa rồi, không biết chân Vãn Khanh bị nhiễm lạnh còn có thể trụ được bao lâu."
Cố Khuynh Dung nhìn lên bầu trời đêm trăng sáng sao thưa ngoài cửa sổ, không một chút xấu hổ buông lời bịa đặt. Phạm Hâm liếc mắt sang nhìn điện thoại, cũng giống như chị, nhìn thấy mặt trời thật to trên màn hình dự báo, mặt không đỏ, hơi thở đều đặn phụ họa: "Đúng thế, dự báo thời tiết nói sẽ có một trận mưa rất lớn đó."
Thẩm Mộng Nhan cắn môi, ném chiếc gối trong tay, chẳng nói câu nào ngồi xuống ghế.
Cố Khuynh Dung đột nhiên ôi lên một tiếng, Thẩm Mộng Nhan lập tức ngẩng đầu nhìn chị, trong mắt chất chứa sự căng thẳng.
"Vãn Khanh hình như đứng không nổi nữa, em ấy ngồi xổm xuống rồi." Giọng điệu của Cố Khuynh Dung giống như là muốn nói
mau xem, vươn lên rồi, ah, về nhất rồi!' vậy, Thẩm Mộng Nhan bật dậy, ngay cả dép cũng không kịp thay, lộc cộc chạy vọt ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà thì nhìn thấy Tô Vãn Khanh cúi đầu ngồi xổm, nàng đau lòng muốn chết, ngay lúc đó quả thật có nổi giận, nhưng sau đó chỉ cần nghĩ một chút cũng biết nhất định là thợ làm bánh viết nhầm, thế nhưng nàng không thể chấp nhận được niềm vui bất ngờ lại biến thành một loại sợ hãi đến phát rồ!
Nhưng khi nhìn thấy Tô Vãn Khanh khó chịu, nàng còn khó chịu hơn cả cô, nàng sải mấy bước vọt tới bên cạnh người kia, đỡ cánh tay của cô giúp cô đứng lên, một tay mở cửa xe để cô ngồi vào, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống xoa bóp chân cô.
"Chân chị đau sao không ngồi xuống chứ, đứng cái gì mà đứng, chị cho rằng đứng như vậy thì có thể xoá đi lỗi lầm của chị sao?"
Tô Vãn Khanh có hơi cảm thấy kì lạ khó hiểu, sao Thẩm Mộng Nhan lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, cô hỏi: "Ai nói chị đau chân, chị chỉ là nhìn thấy dưới đất có một đồng tiền, tiện tay nhặt lên thôi. Chuyện của hôm nay, là do thợ làm bánh viết nhầm, chị đền cho em một cái bánh khác có được không?"
Kết quả của việc không chịu nhìn tâm trạng để nói lời biện hộ chính là như vậy, Thẩm Mộng Nhan mặt không chút biểu cảm đứng thẳng dậy, không nói một câu nào xoay người đi trở vào, cánh cửa đóng sầm một tiếng nhốt Tô Vãn Khanh ở ngoài. Mấy giây sau lại bị mở ra, hai người chiến hữu của cô cũng bị người nào đó không chút lưu tình ném trở ra.
Như vậy dẫn đến việc Tô Vãn Khanh và Phụng Ca đáng thương nhà cô một tuần không có bữa ăn sáng, ôi, thật đau khổ biết bao!
Tô Vãn Khanh vuốt ve con mèo trong lòng, vuốt chân con mèo nhỏ cào lên tay cô, nói với cô mình vẫn rất đói. Cô nhìn mu bàn tay mình hiện lên mấy vết cào, mang nó ném vào trong bồn rửa chén hỗn độn.
Phụng Ca gào khóc kêu la, vùi trong bồn làm bộ đáng thương gặm chiếc đĩa không.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, cây kẹo đường hoá đen nhà cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi, thế nhưng hai người bọn cô… Không đúng, một mèo một người bọn cô vẫn còn đang đói ở đây. Cây kẹo đường nhà cô hình như cũng chưa ăn gì, Tô Vãn Khanh cuối cùng quyết định tự mình động tay, thỏa mãn cả nhà.
Cô mặc dù chưa từng nấu ăn, nhưng có điều nhìn Thẩm Mộng Nhan nấu lâu như vậy, tốt xấu gì kiến thức lý thuyết cũng đầy đủ, chỉ thiếu mỗi bắt tay thực hành mà thôi.
Ơ… Hình như đổ hơi bị nhiều dầu rồi, dầu trong nồi cũng sắp tràn ra, Tô Vãn Khanh lắc đầu, mang con mèo kia xách ra, đem toàn bộ dầu trong nồi đổ vào bồn rửa. Lúc rót dầu lại vào nồi thì chai đã trống không, cả buổi đổ ra được mấy giọt, ít dầu cũng tốt, sẽ không bị ba cao. (ba cao ý chỉ cholesterol cao, huyết áp cao, lượng đường trong máu cao)
Thẩm Mộng Nhan vẫn còn đang ở trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng nổ lốp bốp bên ngoài vọng vào, cô ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, quấn khăn tắm đi chân trần chạy ra. Vừa vào phòng bếp đã nhìn thấy dầu mỡ trong nồi đang nổ lốp bốp bắn tung toé, Tô Vãn Khanh vẫn một tay cầm chiếc nồi với bộ dạng không biết làm sao.
Thẩm Mộng Nhan nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chiếc nồi, tắt ga, cứu nguy một vụ án mạng sắp xảy ra.
"Đồ ngốc nhà chị, nước trong nồi vẫn chưa lau sạch mà chị dám cho dầu vào? Dầu bắn tung toé ra ngoài chị không biết tránh sao, đứng đây làm gì, dùng dầu sôi tắm rửa à?"
Tô Vãn Khanh cảm thấy tốc độ nói của nàng còn nhanh hơn cả dầu bắn, đồng thời cũng nổ lốp bốp lớn như nhau. Cô khua khua cánh tay nói: "Thỉnh thoảng cũng nên làm một bữa cơm cho cây kẹo đường của mình chứ."
Trong phòng bếp lúc này mới thực sự là một mảnh hỗn độn, vách tường trắng như tuyết đều bắn tung toé lên thành lảng mảng những vết dầu. Thẩm Mộng Nhan nâng bàn tay cô lên, quả nhiên nhìn thấy phía trên bị dầu làm bỏng mấy điểm, nàng vừa định đầu hàng, thì nhìn thấy trên mu bàn tay lại có vài đường vết cào.
"Chị đây là cùng với con quỷ khốn nạn nào, lại còn bị cào thành như vậy?!"
Tô Vãn Khanh nhún vai, nói: "Phụng Ca đó… Nó đói nên gặm tay chị."
Con mèo nhỏ đang núp ở bên cạnh nhìn các nàng đột nhiên nhận được ánh mắt sắt bén nhìn mình, Thẩm Mộng Nhan hung tợn nhìn con mèo kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó dám cào chị? Em nhất định phải đem nó cưỡиɠ ɠiαи trước rồi gϊếŧ, sau đó cưỡиɠ ɠiαи tiếp rồi gϊếŧ…"
Nàng còn không nỡ cào bị thương Vãn Khanh của nàng, con mèo đáng chết kia lại dám gặm tay chị? Không thể tha thứ!
Tô Vãn Khanh ôm lấy eo nàng, ngăn cản nàng kích động muốn cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ con mèo kia. Tiểu Mộng của cô đã lâu rồi không cho cô đến gần, có cơ hội đương nhiên phải mạnh dạn ra tay trước cái đã.
"Là em nói muốn nuôi mèo mà, hơn nữa chị cũng rất thích nó." Cô không cho nàng cơ hội được nói, kéo hông nàng chống lên bàn ăn, hai đôi môi dán chặt lại với nhau.
Phụng Ca giơ móng vuốt của mình lên gãi gãi đầu, chòm râu khe khẽ lay động, nhón tay nhón chân đi đến trước mặt hai người họ, móng vuốt không nghiêng không lệch hạ xuống bộ ngực của hai người họ. Nó đương nhiên không thiên vị bên nào, tặng mỗi người một nhát.
Hai người đều sửng sốt, Thẩm Mộng Nhan vẫn chưa phản ứng kịp bị Tô Vãn Khanh cưỡng hôn, lúc này lại bị con mèo kia tập kích ngực mình, nàng triệt để bùng nổ.
"Con mèo đáng chết, lão nương nhất định phải đem mầy cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ, sau đó đi hầm xương, mầy chờ đó cho bà!" Thẩm Mộng Nhan đẩy người ở trước mặt ra, thế nhưng động tác quá lớn khăn tắm trên người tuột xuống, thân thể trắng như bơ sữa hoàn toàn phơi bày trước mắt một người một mèo.
Tô Vãn Khanh đương nhiên không thể nào để con hồ ly nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ chạy thoát được, về phần buổi họp báo lát nữa huỷ bỏ thì được rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính người ở trước mắt.
Cô khom lưng bế bổng Thẩm Mộng Nhan lên, sải bước vào phòng ngủ, bàn chân khẽ câu lên, cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Phụng Ca ở bên ngoài vò đầu bứt tai, chủ nhân có quần thảo nhau thế nào cũng không sao cả, nhưng trước hết cho tôi ăn no có được không, tôi vẫn đang đói!