Chương 46: Đây là chấp nhiệm, tự mình cố chấp

Truyền thông đưa tin bốn người họ, người thì bị gãy tay gãy chân, người thì bị mù mắt, huỷ hoại dung nhan, còn có nơi đưa tin đã bị đưa vào nhà xác, Cố Khuynh Dung cuối cùng xuất viện triệu tập buổi họp báo, biểu thị các nàng đều không có vấn đề gì cả, chỉ có Tô đại minh tinh có hơi nghiêm trọng, cần nằm viện một thời gian.

Bộ phim điện ảnh hoa hồng bị kéo dài đã lâu, hai nữ chính đều vắng mặt, chỉ còn vài cảnh cuối cùng, Thẩm Mộng Nhan có thể đẩy những thứ khác như quảng cáo, nhưng không thể tránh được bộ phim điện ảnh này. Nàng vừa mới xuất viện lập tức đâm đầu vào đoàn phim, ban ngày quay phim, ban đêm thì canh chừng bên ngoài phòng bệnh Tô Vãn Khanh.

Cuộc sống không phân biệt ngày đêm kiểu này dẫn đến hình tượng nhân vật trước và sau bộ phim khác biệt khá lớn, trước kia mặc dù gầy, nhưng tốt xấu gì sắc mặt nàng cũng hồng hào. Bây giờ sắc mặt nàng tái nhợt có thể thẳng thắn để mặt mộc đi diễn vai oan hồn trinh nữ, tuyệt đối là đoạt được ảnh hậu là việc khá bình thường, chuyên viên make-up mỗi lần trang điểm cho nàng đều tốn gần nửa hộp phấn má hồng đánh lên mặt.

Bởi vì Tô Vãn Khanh bây giờ còn đang ở bệnh viện, đạo diễn bất đắc dĩ buộc lòng đẩy tất cả các cảnh cuối cùng của hoa hồng trắng đổi thành hoa hồng đỏ. Kết thúc, hoa hồng đỏ bị nam chính vứt bỏ, cần diễn tả một loại trạng thái tuyệt vọng ngẩn ngơ như mắc bệnh thần kinh.

Lúc quay cảnh cuối cùng, Thẩm Mộng Nhan diễn thực sự quá thật, từng câu lên án, từng giọt nước mắt, từng tiếng nấc. Thật đến nỗi mỗi nhân viên ở hiện trường đều không tự chủ nín thở, chỉ sợ không cẩn thận đánh vỡ mộng cảnh tuyệt vọng đến hoang đường này.

Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm trạng của nàng đã hoàn toàn sụp đổ, thế nhưng không một ai dám đi đến đỡ nàng dậy, tiếng những giọt nước mắt rơi vỡ bao trùm cả đoàn phim. Nàng diễn quá tốt, cũng quá thật, thật giống như nàng chân thực bước vào trong bộ phim, không phân biệt đâu là thực đâu là ảo nữa.

Đạo diễn thậm chí quên cả việc đóng máy, bộ phim đã được quay xong toàn bộ, tiếng cách cách của rô tơ máy quay cũng không gây sự chú ý của hắn.

Nhưng tấm màn đen dày như vậy lại bị một người đột ngột phá vỡ, Hạ Thanh giơ điện thoại lên chạy vọt tới bên cạnh nàng, một tay lôi cánh tay của nàng kéo lên, lời nói có hơi lộn xộn: "Chị Mộng, tỉnh rồi, chị ấy… chị ấy, tỉnh lại rồi!"

Thẩm Mộng Nhan chợt ngẩng đầu lên, ngay cả quần áo diễn trên người cũng không kịp thay, nhấc chân chạy ra ngoài, tiếng va chạm của giày cao gót và mặt đất vang lên lanh lảnh. Cho dù Hạ Thanh mang giày thể thao phải liều sống thiếu chết dùng hết sức bình sinh mới có thể đuổi kịp nàng, chặn nàng nhét vào trong xe.

Trên mặt nàng vẫn còn vương lại những giọt nước mắt long lanh, nhưng nàng lại làm như có mắt không tròng đối với miếng khăn giấy mà Hạ Thanh đưa đến, hai tay bấu thật chặt ghế ngồi, hận không thể đạp tài xế ra phía sau để nàng tự mình lái.

Nàng dường như mất đi cảm giác với tất cả mọi thứ bên ngoài, ngay cả Hạ Thanh giúp nàng lau sạch nước mắt, giúp nàng mang kính và mũ đều không có phản ứng gì. Chiếc xe vừa đến cổng bệnh viện, còn không đợi tài xế đạp phanh dừng xe lại, nàng đã trực tiếp mở cửa muốn nhảy xuống, nếu không phải Hạ Thanh dùng hết sức kéo nàng lại, đoán chừng nàng đã bị lôi vào nhập viện.

Cố Khuynh Dung và Phạm Hâm đã đứng ở trước cửa phòng bệnh, bọn họ cũng vừa nhận được cuộc gọi lập tức chạy tới, Thẩm Mộng Nhan bởi vì chạy với tốc độ quá nhanh xém chút nữa trực tiếp đâm thẳng vào cửa, may mà Cố Khuynh Dung kịp lúc kéo nàng trở lại.

"Mộng Nhan, bàn bạc với chị và A Hâm một chút, cái chuyện kia… trước tiên không cho em ấy biết vẫn tốt hơn?" Cố Khuynh Dung rõ ràng nhìn thấy khí huyết trên mặt Thẩm Mộng Nhan dần dần biến mất, ánh mắt tràn đầy tia sáng chói loá phai mờ trong giây lát.

"Đã chẩn đoán chính xác rồi sao?…" Bất luận thế nào nàng cũng ôm 0.0001 phần trăm hy vọng, hy vọng con người kia vẫn có thể hồi phục cuộc sống bình thường, thế nhưng bây giờ, dường như hết thảy đều đã được định đoạt rồi.

Cố Khuynh Dung im lặng ngầm thừa nhận, chị chỉ vào cánh cửa bên cạnh, khẽ nói: "Em ấy vừa mới tỉnh, bác sỹ nói chỉ có thể thăm bệnh nửa tiếng đồng hồ, em vào đi."

Cánh tay Thẩm Mộng Nhan run rẩy chạm vào cánh cửa kim loại, tĩnh điện đột nhiên xuất hiện đánh vào ngón tay nàng, giống như một lưỡi dao sắc nhọn với góc độ tráo trở tàn nhẫn cứa vào trái tim nàng. Huyết dịch toàn thân bắt đầu chảy ngược, toàn bộ tụ hợp tại trái tim nàng, đè nén hô hấp nàng nặng trĩu.

Nàng dụi dụi đôi mắt, muốn để viền mắt mình không còn đỏ nữa. Sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nặng trịch kia ra. Rõ ràng trong phòng bệnh sáng trưng, ánh nắng mặt trời tà tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo nên những vết tích loang lỗ trên giường bệnh, thế nhưng nàng vẫn thấy tối mờ, tối đến nỗi làm nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có một mảng đen như mực.

Đôi chân không biết từ lúc nào đã bị quấn hai túi chì nặng trịch không thể nhấc chân nổi, mỗi bước xê dịch đều vô cùng khó khăn. Từ cửa đến giường chỉ ngắn ngủi gần mười bước chân, nhưng nàng lại cảm thấy như mình phải dùng hết sức bình sinh để bước, cuối cùng cũng có thể yếu ớt đứng ở bên cạnh giường.

Người nằm trên giường dường như đã nhận ra được cái gì đó, lông mi khẽ run lên, đầu chuyển động với biên độ lớn, trong màn sương xuất hiện một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Tô Vãn Khanh chớp chớp đôi mắt, ngón tay đặt trên tấm chăn khẽ động, từng chút từng chút xê dịch sang bên. Thẩm Mộng Nhan nhìn cô có chút luống cuống, nàng không biết có thể nắm lấy tay cô hay không, có đυ.ng trúng vết thương của cô hay không?

Khóe miệng Tô Vãn Khanh khẽ cong lên, đôi môi nhợt nhạt lắp bắp nói không thành tiếng hai chữ, không sao.

"Vãn Khanh…" Thẩm Mộng Nhan không cần đến nửa giây đã nắm thật chặt bàn tay cô, gò má dán lên mu bàn tay cô, nước mắt vốn tưởng rằng đã khóc khô cả rồi, lại men theo khoé mắt lăn xuống mu bàn tay cô. Nàng không biết trong thân thể mình chứa bao nhiêu hàm lượng nước, nhưng bây giờ toàn bộ đã biến thành nước mắt, dành cho con người này.

Nàng có rất nhiều điều muốn nói, nàng muốn mắng cô, muốn đánh cô, muốn đem tất cả những thứ cầm được ném vào người cô. Thế nhưng nàng bây giờ chỉ có thể nắm lấy tay cô, khóc không thành tiếng.

Đừng khóc. Tô Vãn Khanh muốn nói, thế nhưng toàn thân cô từ trên xuống dưới đều không có một chút sức lực, tay của cô thử thăm dò dùng chút lực, thế nhưng phần ngực dấy lên từng cơn đau kịch liệt đánh nát toàn bộ ý định của cô. Thuốc mê vừa hết thì đã phải chịu đựng cơn đau gãy xương, cô cũng không biết toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào không đau.

Thẩm Mộng Nhan cảm giác được ngón tay cô hơi run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi chân mày đang nhíu chặt của cô, sắc mặt vốn tái nhợt bây giờ lại càng giống như một tờ giấy trắng.

"Vãn Khanh, sao thế, có phải rất đau không, em lập tức gọi bác sỹ đến!" Thẩm Mộng Nhan chống tay lên giường đứng dậy, không ngừng ấn vào chuông cấp cứu trên đầu giường. Nàng không biết có phải mình vừa mới làm sai cái gì không, có phải không nên đυ.ng vào người cô.

Cửa phòng bệnh bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, hai người ngoài cửa đi theo bác sỹ cùng nhau xông vào phòng bệnh, Thẩm Mộng Nhan ở bên cạnh sốt ruột đến mức sắp cắn nát môi dưới, nàng liên tục không ngừng khẩn cầu người đang nằm trên giường bệnh kia là mình.

Bác sỹ liếc mắt nhìn thiết bị y tế bên cạnh, nhanh chóng vén chăn lên, vén đồng phục bệnh nhân của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển đến phần eo và bụng của cô. Hình như không phát hiện ra điều khác thường, cô ta lần nữa đắp chăn lại cho cô, ngẩng đầu nói: "Vết thương không có gì đáng ngại, hiệu quả thuốc mê vừa mới hết, bây giờ chỉ là đau nhức sau cuộc phẫu thuật xương gãy."

Thẩm Mộng Nhan biết mình không thể nhìn, nếu nhìn nhất định sẽ lại khóc, thế nhưng nàng vẫn là không nhịn được nhìn vào phần thân thể vừa được vén quần áo lên của Tô Vãn Khanh. Rồi nàng đột ngột bụm miệng, hai đầu gối mềm nhũn, tê liệt muốn khuỵ xuống, Phạm Hâm ở phía sau lưng nàng gắt gao đỡ lấy thân thể nàng.

Trên thân thể vốn trắng nõn của cô khắp nơi đều là vết thương lưu lại sau cuộc phẩu thuật, vết dao vẫn chưa cắt chỉ, đều lồi ra từng đường vết tích đáng sợ. Thẩm Mộng Nhan níu lấy tay áo của bác sỹ, giọng nói khàn khàn: "Chị ấy đang đau, có cách nào giảm đau không, dù bất kỳ cách nào cũng đừng để chị ấy đau nữa?…"

Biểu tình của bác sỹ có chút khó xử, cô ta không đành lòng nhìn vào ánh mắt của Thẩm Mộng Nhan, lại càng không thể nhịn nổi nhìn những vết thương trên người Tô Vãn Khanh, cô ta chậm rãi nói: "Bây giờ không thể tiêm thuốc mê cho cô ấy, tình trạng của cô ấy, nhất định phải dùng gây mê toàn thân. Thế nhưng lúc phẩu thuật thuốc mê dùng trên người cô ấy đã quá liều lượng cho phép rồi, lại dùng nữa di chứng sẽ rất lớn."

Hai chân Thẩm Mộng Nhan mềm nhũn không ngừng run rẩy, nếu như không có Phạm Hâm đỡ lấy nàng, nàng sớm đã quỳ dưới đất. Nàng không biết Tô Vãn Khanh bây giờ chịu đựng nỗi đau thế nào, thế nhưng bình thường chỉ cần trên ngón tay bị vạch một vết thương nhỏ đều đã đau đến mức không chịu nổi, vậy cô bây giờ…

"Cái gì cũng được, dùng cho chị ấy có được không, tôi cầu xin chị, dùng cho chị ấy, đừng để chị ấy đau… tôi cầu xin chị…" Phạm Hâm vứt mọi thứ qua đầu, trước mắt cô ta mông lung một tầng sương mù nhìn không rõ mọi thứ, giọng điệu van nài cầu xin của Thẩm Mộng Nhan quá làm người ta đau lòng, thế nhưng cô ta lại không thể làm gì.

Tô Vãn Khanh nhắm chặt hai mắt lắng nghe giọng nói của nàng, cô muốn mở miệng nói cho nàng biết đã không còn đau nữa. Thế nhưng cô không thể nhấc nỗi đôi môi, thân thể vốn đã đủ đau rồi, bây giờ ngay cả trái tim cũng đang âm ỷ đau đớn.

Trong mắt bác sỹ đã mang theo sự hoảng hốt, đây là bệnh viện tốt nhất trong nước, nhân vật tai to mặt lớn nào mà chưa từng thấy qua. Bốn người đây ở trong nước đều là những minh tinh sáng chói, nhưng đây là lần đầu cô ta nhìn thấy một nữ minh tinh vì một nữ minh tinh khác mà khóc thành bộ dạng thế này.

Cô ta nhìn người đang nằm trên giường bệnh, có chút thương tiếc thở ra một hơi dài, người phụ nữ đẹp như vậy, nửa đời sau lại không thể đi lại được nữa.

Cố Khuynh Dung tiến lên một bước vỗ vỗ vai bác sỹ, bác sỹ hiểu ý gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Chị từ trong tay Phạm Hâm đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng. Dùng hết sức lực ôm lấy nàng vào lòng, đặt bàn tay ở sau lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về.

Phạm Hâm nhìn thân thể hai người các nàng ôm nhau, chân mày cô ta nhíu chặt lại, chị bất luận an ủi ai đều dùng bộ dạng dịu dàng như vậy sao? Cô ta ngồi xổm xuống, nằm sấp bên giường Tô Vãn Khanh, bàn tay muốn vuốt chân mày đang nhíu chặt của cô xuống, thế nhưng do dự hồi lâu vẫn rút tay trở về.

Thân thể của cô bây giờ giống như tấm thuỷ tinh vỡ, ngay cả dè dặt cẩn thận đυ.ng vào cũng không dám.

"Vãn Khanh, cậu không thể như thế này được, mau mau khoẻ lại cùng tôi đấu khẩu nào!" Tô Vãn Khanh miễn cưỡng mở đôi mắt ra, nhìn bộ dạng Phạm Hâm nằm sấp trên giường mình, cô muốn cười, nhưng kết quả lại thành vùng chân mày càng nhíu chặt hơn.

Ánh mắt của cô dịch chuyển ra sau lưng Phạm Hâm, môi không tiếng động mở ra, Phạm Hâm hiểu ý của cô, đứng dậy đẩy đẩy Cố Khuynh Dung.

"Nhan Nhi, còn chưa tới nửa tiếng nữa, em ở bên cậu ấy đi." Thẩm Mộng Nhan buông lỏng cánh tay đang siết chặt đặt bên hông, nàng hít một hơi thật sâu, ổn định lại đôi chân của mình. Cố Khuynh Dung kéo ghế qua, để nàng ngồi bên cạnh giường.

Mộng… Tô Vãn Khanh dịu dàng nhìn nàng, dường như hoàn toàn không để ý tới nỗi đau của thân thể. Cô không biết tại sao các nàng đều có bộ dạng miễn cưỡng vui cười, cô chẳng qua chỉ là vừa trải qua một vụ tai nạn xe thôi mà, cũng không phải đã tắt thở, dù sao cũng sẽ khoẻ lại mà?

Nhớ tới vụ tai nạn xe, trái tim Tô Vãn Khanh dần dần trầm xuống, chuyện này chắc chắn không phải ngoài ý muốn, cô có thể khẳng định. Trong giới giải trí, tranh giành cấu xé lẫn nhau thực sự quá nhiều, cô tự nhận mình không phải là một kẻ cay nghiệt, độc ác đến mức ai cũng muốn dồn cô vào đường chết.

Cô nhìn ánh mắt Thẩm Mộng Nhan dần dần mang theo ý trách cứ, cô không nên ở trước mặt người ta làm bộ mặt lơ đãng như vậy, nàng bây giờ cũng không còn là một người bình thường của cô nữa.

"Vãn Khanh… Em chỉ muốn chị khoẻ lên, những cái khác đều không quan trọng, em không quan tâm đến bất cứ cái gì khác… Bây giờ có phải chị vẫn còn đau không? Không sao, em sẽ luôn luôn bên cạnh chị." Thẩm Mộng Nhan đọc hiểu ánh mắt của cô, nhưng lại không cách nào đè nén nỗi đau từ đáy lòng vọt lên.

Tại sao, chuyện này lại xảy ra trên người chị. Đối với mình mà nói, bất cứ người nào trên thế giới này biến mất, mình cũng không quan tâm, chỉ cần có chị là được rồi. Tại sao, người bây giờ chịu những thứ này không phải là mình chứ?

Một người phụ nữ hoàn hảo như chị, sao lại có thể đối xử với chị như vậy, chị phải là một người phụ nữ ngẩng cao đầu tiếp nhận ánh mắt ca tụng của người khác, chứ không phải ở trên xe lăn trải qua nửa đời còn lại.

Tô Vãn Khanh lại bắt đầu nhíu mày, cô bây giờ chỉ có thể nằm cứng đờ thẳng tắp ở trên giường, chỗ nào cũng không thể cựa quậy, sống lưng cũng bắt đầu cứng đờ. Mà vết mổ vẫn không an phận liên tục hành hạ cô, làm cái trán cô toát ra mồ hôi lạnh.

Thẩm Mộng Nhan chú ý tới tóc mai ướt đẩm của cô, chỉ có thể gắt gao cắn môi chịu đựng đau lòng, không thể làm gì cho cô. Nàng cảm thấy mình thật sự vô dụng, tại sao mình chỉ biết đứng nhìn người mình yêu chịu khổ, chỉ biết nói ra những lời thừa thải, lại không thể giúp cô chia sẻ bớt đau đớn.

Thế nhưng con người này mặc dù nằm ở trên giường như vậy, vẫn muốn an ủi mình, e rằng cả đời này, chuyện này đã trở thành lẽ đương nhiên, cho dù rời khỏi giới giải trí cô cũng không do dự.

Nàng cúi người xuống, môi nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô. Nàng muốn hôn cô giống như bây giờ đã từ rất lâu rồi, mấy ngày trước đó chỉ có thể nhìn cô cách một tấm kính, muốn chạm vào người cô như thế này đến sắp phát điên.

Nàng cảm giác được ngón tay của Tô Vãn Khanh nhấc lên, chủ động chạm vào môi của nàng, nàng dùng sức chớp chớp đôi mắt, để tầm mắt trở nên rõ hơn, ngẩng đầu lên lưu luyến nhìn người đang nằm trên giường.

Chị yêu em. Tô Vãn Khanh chịu đựng cơn đau, hai người yêu nhau cho dù không nói lên thành tiếng cũng có thể hiểu đối phương nói gì, môi cô khẽ động, nói ra ba chữ này lần nữa. Cô vẫn không quên việc đã hứa với Thẩm Mộng Nhan, chốc nữa gặp lại em muốn nghe chị nói câu này.

Thẩm Mộng Nhan nhìn hiểu, nàng đứng dậy hôn lên tóc mai ướt đẫm của cô, môi chầm chậm chạm lên tai cô, cho dù không thành tiếng nhưng vẫn có thể để tai cô cảm nhận được nàng đang nói cái gì.

Em cũng yêu chị.