Tô Vãn Khanh về lại trường quay "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" đã là ba ngày sau, cô vừa quay xong phân cảnh của mình chỉ muốn trở về phòng ngã đầu ngủ, lại bị đạo diễn gọi qua chỗ hắn, vị nữ chính còn lại hiển nhiên cũng bị gọi đến.
Đạo diễn C với cái bụng bia siêu lớn, cười híp mắt vỗ vai Thẩm Mộng Nhan nói: "Cô bé này thật sự là một mầm giống tốt, Vãn Khanh đã đề cử cho tôi một nhân tài."
Tô Vãn Khanh biết đạo diễn C mặc dù luôn có bộ dạng của phật Di Lặc, nhưng lúc quay đối xử với diễn viên rất hà khắc, lại có thể ở trước mặt người khác khen ngợi tán thưởng như vậy đúng là hiếm có. Khoé môi cô hơi cong lên, che giấu sự mệt mỏi của mấy ngày mấy đêm liên tục vừa rồi.
Thẩm Mộng Nhan ung dung thản nhiên mỉm cười: "Đều nhờ chị Khanh dạy bảo tốt." Ánh mắt của nàng hàm chứa thâm ý, dùng ánh mắt như hồ nước sâu lạnh lẽo đối mặt với Tô Vãn Khanh.
"Vãn Khanh, trong bộ phim này Kiều Nhuỵ là một người tình nóng bỏng, cho nên yêu cầu có cảnh quay cô ấy hút thuốc, em dạy em ấy cách hút thuốc thế nào nha." Đạo diễn C dùng tay hất Thẩm Mộng Nhan đi, đẩy nàng đang ở bên cạnh mình giao cho Tô Vãn Khanh. Thẩm Mộng Nhan rất cung kính cúi đầu nói: "Vậy phải làm phiền chị Khanh nữa rồi."
Ánh mắt Tô Vãn Khanh có chút phức tạp, đôi môi hơi động động, nụ cười trên mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại. Biểu tình kia thay vì nói là bình tĩnh, chi bằng nói có sự hoang mang nhàn nhạt.
Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười, trưng bộ dạng hại nước hại dân ra.
"Đi theo tôi." Lần thứ hai, hai người họ cùng nhau về lại căn phòng này, nhưng với tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Lần trước là ở trên giường, lần này là trên ghế sô pha, địa điểm cũng không giống nhau, hình như biểu trưng quan hệ cũng không còn như trước nữa.
Tô Vãn Khanh cố nén cái ngáp của mình, ánh mắt mông lung một tầng sương mù. Cô rút một điếu thuốc đưa cho Thẩm Mộng Nhan, tự mình cũng ngậm một điếu.
"Lúc hút thuốc phải hít một hơi, giống như lúc bình thường hít thở sâu vậy." Tô Vãn Khanh làm mẫu một lần, rồi mang bật lửa ném cho Thẩm Mộng Nhan. Cô choáng váng, nặng nề tựa người vào ghế sô pha, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra một hơi.
Đôi mắt có chút chua xót nóng rát, dường như chỉ cần nhắm mắt lập tức có thể ngủ. Tô Vãn Khanh thầm thở dài, trước đây bất luận chịu đựng bao lâu cũng không sao, bây giờ chỉ mới chịu đựng mấy ngày ngắn ngủi đã cảm thấy xương cốt trên thân thể đều muốn giải tán.
Thẩm Mộng Nhan nhìn đầu điếu thuốc bị thiêu đốt trong tay, nàng vẫn nhớ cảm giác sặc sụa bởi sương mù dày đặc trong l*иg ngực của hôm đó, không hiểu vì sao cái thứ này lại có nhiều người thích như vậy.
"Đây loại bạc hà, cũng không gắt lắm." Tô Vãn Khanh gắng gượng chống đỡ cặp mắt, trong tròng mắt hẹp dài đếm không xuể bao nhiêu tia máu.
Không biết có phải là do cô vẫn chưa tẩy trang hay không, da thịt vốn trắng nõn có hơi ửng đỏ, giống y chang như đang say rượu, cả ánh mắt cũng có chút lơ đãng. Thẩm Mộng Nhan đột nhiên đưa bàn tay sờ lên trán cô, đôi chân mày cau lại.
"Chị không biết mình đang phát sốt à?" Mu bàn tay lành lạnh dán vào chiếc trán nóng hừng hực, tầm mắt Tô Vãn Khanh xuyên thấu qua tầng sương mù mông lung chăm chú nhìn người trước mặt, vết thương ở một nơi nào đó trong tim lại bắt đầu rỉ máu, cô mệt mỏi đến cùng cực khép đôi mắt lại.
Thẩm Mộng Nhan cứng nhắc thu hồi tay mình lại, ngậm điếu thuốc, nhẹ nhàng phả ra một hơi, mùi vị thuốc lá trong nháy mắt lấp đầy trong khoang miệng. Như vậy cũng tốt, dù sao cảm giác khó chịu cũng còn tốt hơn cảm giác đau đớn.
"Vậy chị Khanh nghỉ ngơi đi, em đi trước." Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Mộng Nhan gần như u ám, nàng hít một hơi sâu, đóm lửa màu cam ở đầu điếu thuốc sáng lên đến cực hạn, trong đáy mắt cũng ánh lên những đốm lửa nho nhỏ.
"Mộng Mộng, tôi đói rồi…" Giọng lẩm bẩm cực nhỏ.
Thẩm Mộng Nhan đột nhiên đơ cứng người, khói thuốc đột ngột không kịp đề phòng rơi vào trong cuống họng, nàng che miệng cúi người xuống ho sặc sụa, trong phút chốc đôi mắt bị sặc đến đỏ ửng.
Tô Vãn Khanh cúi đầu nhìn nàng, bả vai gầy gò của nàng bởi vì ho khan mà run rẩy kịch liệt, mái tóc dài trên bả vai đổ xuống.
Cô dùng một tay đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng giúp nàng vỗ vỗ. Thẩm Mộng Nhan chợt đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, túm lấy áo khoác bên cạnh đi ra ngoài.
Tô Vãn Khanh cũng không ngăn nàng lại, chỉ lặng lẽ dựa người lên ghế sô pha, rút thêm một điếu thuốc nữa.
Tiếng bật lửa đánh lên tựa như đốt một ngọn lửa trong tim nàng, trong phút chốc cháy lan ra, đem những thứ vừa mới sinh ra từ héo úa, thậm chí là những cây thối nát thiêu đốt không còn một mảnh, cả một cây cũng đều không còn. Con người kia tàn nhẫn đến vậy sao, cô sao lại quá đáng như vậy, phải nhổ cỏ tận gốc mới cam tâm sao.
Thẩm Mộng Nhan hận cắn chặt đôi môi, chiếc giày cao gót hung hăng giậm xuống mặt đất một cái, khí thế xoay người giống như một chú báo con mới sinh.
"Đồ khốn kiếp nhà chị, lần cuối ăn là khi nào?!" Điếu thuốc kẹp giữ ngón tay bị ai đó giật lấy, Tô Vãn Khanh trừng mắt nhìn, không biết có phải là do chưa phản ứng kịp việc có người đã đi rồi vì sao còn quay lại, hay là chưa phản ứng kịp việc có người đang ở trước mặt mắng cô.
Thẩm Mộng Nhan nhìn bộ dạng mê màng của cô liền tức giận, phát sốt nên đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi à, nàng giận cá chém thớt, đem chiếc áo khoác ném lên ghế sô pha, cầm lấy hộp thuốc và bật lửa bên cạnh ném vào trong thùng rác.
"Cũng không nhớ nỗi nữa? Hình như chuyện của kiếp trước thì phải?" Tô Vãn Khanh vừa định mở miệng, nhưng lại bị đôi mắt như phun lửa trừng trừng đáp trả lại cô. Đây là lần đầu tiên có người dám đứng ở trước mặt mắng cô, mắng rồi còn trừng mắt lại cô nữa.
Con người này quả thật cho cô quá nhiều lần đầu tiên, Tô Vãn Khanh mơ mơ hồ hồ suy nghĩ. Thái dương truyền đến một trận đau nhức, làm cả trái tim cô cũng co rút đau đớn theo.
Bờ vai đột nhiên bị ai đó giữ lấy, tầm mắt phút chốc bị bóng tối bao phủ, trên môi truyền đến cảm xúc bị nghiền nát.
Đây là thừa dịp cô bị bệnh không có sức lực hay sao, Tô Vãn Khanh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hai hàng lông mi không ngừng chạm vào nhau, có lúc còn nhẹ nhàng quấn quít lấy nhau.
Hai người vẻn vẹn chỉ là môi chạm môi, ai cũng đều không tiến thêm một bước. Nàng không rời đi, cô cũng không đẩy ra.
Một tay của Thẩm Mộng Nhan chống trên ghế sô pha, môi nàng vẫn đặt trên đôi môi người kia, bất chấp nói: "Người ta nói, chỉ cần đem bệnh cảm truyền cho một người khác, vậy thì người kia sẽ mau khoẻ lại."
"Đang đóng à, người bị cảm cũng không phải trinh nữ." Lúc nói chuyện thỉnh thoảng ma sát vào môi đối phương, Tô Vãn Khanh có thể cảm nhận được đôi môi khô rốc của nàng, đang cấp thiết cần được cấp nước.
Hình như thật sự là đầu óc bị sốt đến hỏng rồi, mang toàn bộ lý trí thiêu cháy chẳng chừa lại gì, hoàn toàn là dựa vào bản năng mà làm. Tô Vãn Khanh vươn tay nắm lấy hông nàng, kéo nàng ngồi lên chân mình, hai đôi môi trong phút chốc ngắn ngủn tách rời, ngay lập tức lại dính chặt lấy nhau.
Lâu rồi cũng không thân mật như thế này, Thẩm Mộng Nhan bất chấp quấn lấy eo cô. Hai người vốn là như vậy, chỉ nói tình không nói yêu, là do nàng tự phá bỏ ước định, chịu đau khổ cũng là do mình tự làm tự chịu mà thôi.
Được thôi, chẳng qua chỉ là đang nói tình, có hiểu không? Được cô dạy trong một thời gian dài như vậy, nếu vẫn không hiểu được đạo lý này, vậy thì thật làm mất mặt cô quá. Giới giải trí này, là nơi nói tôi yêu bạn nhiều nhất, ở trong phim nói qua, lúc diễn tập nói qua, ai có thể tin ai?
Coi như là đang nhập vai vào một bộ phim quá sâu đi, dù cho hiện tại thật sự cố chấp hãm sâu vào, cũng sẽ có một ngày thoát khỏi vai diễn, nàng sẽ đợi đến ngày đó, đâu sợ dù phải ôm lấy tâm trạng dịu dàng hay u tối.
Môi lưỡi của Tô Vãn Khanh cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, tiến vào trong miệng nàng trêu chọc đến tận cùng, từ khoé môi đến đầu lưỡi không bỏ xót nơi nào. Hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, say mê đến không thể tách rời, hình như ngay cả linh hồn của chính mình cũng đều hoà quyện vào thân thể đối phương.
Thẩm Mộng Nhan nghênh hợp với cô, câu đầu lưỡi nàng đυ.ng chạm đến đầu lưỡi cô, tiếng môi giao môi dài đằng đẳng mà ướŧ áŧ trôi bồng bềnh bên tai. Khó tách khó rời… sao? E rằng ở giây tiếp theo hai người lại quả quyết dứt khoát chia nhau ra, y như lúc quay phim bị đạo diễn hô một tiếng "cắt", toàn bộ động tác trong nháy mắt đều ngừng lại.
Cánh môi lúc tách ra đã bị cọ xát đến đỏ ửng loè loẹt, hai người họ đều chưa tẩy trang, son môi sau màn dây dưa triền miên, lem nham nhở ở khoé môi. Thẩm Mộng Nhan kề sát lại gần môi cô, dùng đầu lưỡi liếʍ sạch son môi ở khoé môi cô không chừa một chút nào.
Tô Vãn Khanh duỗi tay giúp nàng lau vết son đỏ tươi ở trên môi, rõ ràng đã lau rất sạch sẽ rồi nhưng vẫn chần chừ nán lại. Thẩm Mộng Nhan khêu lên ánh mắt yêu mị quyến rũ đôi mắt cô, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay cô, kéo ngón tay cô đi sâu vào trong khoang miệng.
Hình dáng đôi môi ưu mỹ hơi cong lên của nàng, còn nhìn thấy đầu lưỡi diễm lệ bên trong đang dây dưa với những ngón tay dài của cô, con ngươi vô cùng quyến rũ không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm người đối diện, dường như muốn dùng dung mạo xinh đẹp kia quyến rũ người trước mặt.
Thẩm Mộng Nhan nắm lấy cổ tay cô, mang những ngón tay cô kéo ra ngoài, rút khăn giấy ở bên cạnh giúp cô lau sạch. Nàng vẫn giữ tư thế ngồi trên đùi Tô Vãn Khanh, dựa đầu vào vai cô.
"Chị đợi em chút xíu, em đi mua đồ ăn cho chị." Giọng nói của nàng cho dù tâm trạng thế nào cũng đều êm dịu và trong trẻo, hình như luôn có thể làm mê hoặc người khác.
"Gọi người ta đem đến thì được rồi." Đôi tay Tô Vãn Khanh yên tĩnh đặt ở thắt lưng Thẩm Mộng Nhan, con người nhỏ bé này không nặng một chút nào, cô luôn có thể ôm trọn vào lòng.
"Không được, chị phát sốt, phải ăn cháo, tiệm cháo nào bây giờ còn gọi được." Thẩm Mộng Nhan đứng dậy, cầm ví tiền và áo khoác, lúc gần đến cửa còn ra lệnh một câu: "Không được phép hút thuốc!"
Lúc đi trên đường Thẩm Mộng Nhan mới phát hiện câu nói đó thật dư thừa, thuốc lá và bật lửa đều bị nàng ném vào sọt rác, muốn Tô Vãn Khanh đi lục thùng rác, thà chi bằng mong đợi một khối thiên thạch rớt xuống đè chết chính mình còn hơn.
Tô Vãn Khanh nhìn món cháo và xíu mại bày ở trước mặt mình, cau mày hỏi: "Tiệm đó không có ớt sao?"
Thẩm Mộng Nhan biết nếu đồ ăn không cay cô sẽ không cảm thấy ngon miệng, trước đây lúc xào thịt bò đều bỏ vào hai muỗng sa tế cay. Thế nhưng bộ dạng bây giờ của cô còn muốn ăn cay sao? Nằm mơ cũng không thể.
Những lời như vậy tất nhiên nàng không dám nói ra, câu vừa nãy nói cô là đồ khốn kiếp là không biết mượn gan trời của ai nữa. Cho nên nàng rất kiên định lắc đầu, giọng điệu vô cùng thẳng thắn: "Em đặc biệt hỏi qua rồi, không có ớt, ngay cả một giọt sa tế cũng không có. Tiệm cháo sao có thể có ớt chứ, cũng không có người thích ăn cháo cay."
Tô Vãn Khanh liếc nàng một cái, cúi thấp đầu cầm thìa cháo lên, miếng cháo ấm áp ngọt ngào trôi vào cuống họng, làm dịu dạ dày đang co thắt của cô.
"Người nói dối thường thường đem câu nói đơn giản 'không có' biên soạn thành một câu truyện cổ tích dày cộm."
Thẩm Mộng Nhan nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Tô Vãn Khanh, lại lần nữa không nói nên lời, người phụ nữ này lẽ nào nghiên cứu Hậu Hắc Học hay sao, chặn họng người ta một phát một.
Trong lòng Thẩm Mộng Nhan âm thầm đem tên cô đổi thành Tô Hậu Hắc, da mặt vừa dày tính tình lại phúc hắc, cái tên này quá thích hợp còn gì nữa.