Tô Vãn Khanh đang ngồi trong một chiếc ô tô con, ngón giữa kẹp điếu thuốc, chiếc xe việt dã xé gió của cô đã bị trợ lý lái đi rồi, phía sau còn đếm không xuể số lượng paparazzi đuổi theo. Ngón tay khẽ gõ gõ vào vô lăng, đóm lửa chập chờn ẩn hiện dưới tàn thuốc trong bóng đêm đen kịt của chiếc xe.
Trên đường phố vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng xe đang lái đến, Tô Vãn Khanh nhìn sang kính chiếu hậu, mang điếu thuốc dập tắt trong gạt tàn. Cô đeo mắt kính lên, bước ra khỏi xe.
Thẩm Mộng Nhan vẫn còn chưa say đến mức thần trí lú lẫn, nàng đang được Hạ Thanh đỡ lấy lảo đảo bước xuống xe, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy quen thuộc. Nàng chớp chớp mắt, lại dùng tay xoa xoa, cố gắng làm tầm mắt mờ ảo nhìn được rõ hơn.
"Chị Khanh…" Hạ Thanh không thể tin được khẽ hô lên, thế nhưng lời còn chưa dứt đã bị những ngón tay của Thẩm Mộng Nhan đặt trên miệng, người uống say sức lực đặc biệt lớn, động tác che miệng kia xém chút làm cô bé đi gặp diêm vương luôn rồi.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mộng Nhan che miệng người bên cạnh lại, phản ứng tiếp theo là nhìn xem xung quanh có phóng viên hay không. Thế nhưng biên độ xoay đầu của nàng quá lớn, cánh tay vùng khỏi tay Hạ Thanh, mất đi sự chống đỡ nàng lảo đảo lắc lư, muốn trực tiếp hôn mặt đất.
Tô Vãn Khanh nhanh nhẹn đỡ lấy nàng, kéo nàng vào ngực mình. Thân hình Thẩm Mộng Nhan nhỏ gầy, nằm gọn trong lòng cô còn không an phận giãy dụa vài cái, chiếc mũi nhỏ còn co rúm lại, ngửi ngửi xem mùi hương trên con người kia có phải là mùi hương quen thuộc không.
Tô Vãn Khanh cúi đầu nhìn nàng, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi không gặp, nàng dường như đã thay đổi đến mức cô không nhận ra nữa rồi. Lúc này mặt mày nàng còn đang mang phong tình cười mỉm, vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp, nhưng cô biết đó không phải là một nụ cười chân thật.
Thẩm Mộng Nhan hình như là vừa ra khỏi bữa tiệc, bị người ta khiêng thẳng về nhà, trên người còn mặc váy dạ hội cúp ngực, sau lưng lộ ra một mảng da thịt trắng ngần. Mùi rượu nồng nặc pha lẫn mùi nước hoa ngào ngạt xông vào mũi, giống như cô cùng con người này, đang tranh tài khoe sắc nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.
"Cô về trước đi." Tô Vãn Khanh liếc mắt sang Hạ Thanh đang trợn mắt há mồm, tay ôm eo Thẩm Mộng Nhan đỡ nàng đi thẳng, đem con thú nhỏ đang không ngừng trợt xuống lôi vào nhà.
"A! Phải rồi, đây là chìa khoá nhà chị ấy." Thẩm Mộng Nhan chuyển đến đây ở, dù sao nơi này cũng thuộc sở hữu của công ty. Tô Vãn Khanh nhận lấy chìa khoá, lôi người đang nằm trong ngực vào nhà.
Thẩm Mộng Nhan nằm trong lòng ngực cô cảm nhận còn chưa đủ đã bị con người kia không thương tiếc ném lên ghế sô pha, bộ váy dạ hội bị vò thành một đống, cả đầu tóc cũng rối tinh lên trên gương mặt đỏ bừng vì rượu của nàng. Nàng tràn đầy uất hận trừng mắt nhìn con người trước mặt, miễn cưỡng cố gắng ngồi dậy.
"Vãn Khanh… chị sao lại ở đây?" Nàng còn không quên cái người này không phải còn một tháng nữa mới trở về sao, sao lại vừa kết thúc bữa tiệc đã xuất hiện trước cửa nhà nàng? Nàng nheo mắt lại cẩn thận nhìn cô, đem từng phần trên người cô cho vào con ngươi mình.
Thẩm Mộng Nhan híp cặp mắt anh đào của mình lại, quét nhìn cô từ trên xuống, nàng lúc không cười khoé miệng đều hơi hơi vễnh lên, da dẻ hình như luôn trắng hơn người khác vài phần. Càng không cần phải nói bây giờ sau khi say rượu, dáng dấp phong tình vạn chủng như vậy, toàn thân trên dưới đều bao phủ một cổ yêu khí.
Ánh mắt Tô Vãn Khanh trong suốt như nhựa thông từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt hai người giao nhau tại không trung, cô nhìn thấy rõ viền mắt đỏ hoe của Thẩm Mộng Nhan.
Xem ra hôm nay gặp được người đó rồi,
không tự nhiên sao lại uống thành cái bộ dạng quỷ này. Tô Vãn Khanh tháo mắt kính đặt lên bàn, đi xuống bếp rót cho nàng một ly nước, còn nhỏ vài giọt giấm vào, thứ này hình như là dùng để giải rượu.
Thẩm Mộng Nhan lảo đảo đi theo cô vào phòng bếp, dựa người vào cạnh cửa nhìn nhất cử nhất động của Tô Vãn Khanh. Trong lòng thẩn thờ nhớ đến cũng từng có một người làm như vậy, sau khi nàng uống say đem nàng về nhà, sau đó bưng cho nàng một ly nước nhỏ vài giọt giấm chua.
Hình như sau khi uống say, mọi hành động đều trở nên tự nhiên, đều trở nên bất chấp lý lẽ, Thẩm Mộng Nhan chầm chậm di chuyển đến sau lưng Tô Vãn Khanh, duỗi tay vòng lấy eo cô. Tay Tô Vãn Khanh khẽ run lên, làm gia tăng góc nghiêng bình giấm, ly nước trong veo bị nhuộm thành một màu mờ đυ.c.
"Vãn Khanh… tối hôm nay, em gặp được Phạm Hâm rồi… Người mà em hận, không, phải nói là người mà em yêu…" Thẩm Mộng Nhan áp mặt mình vào lưng cô, giống một con mèo con đang mè nheo vậy. Tô Vãn Khanh đổ sạch nước trong ly, rót lại một ly nước mới, bưng ly nước nâng lên đầu vai mình.
"Uống nước, tôi có nên chúc mừng em hay không." Thẩm Mộng Nhan nhón chân lên, tựa cằm lên vai cô, hớp từng ngụm nước trong tay cô.
"Chị biết không, chị ta nhìn thấy em liền bỏ chạy… Từ giây phút đó, em đã quyết định, không hận chị ta cũng không yêu chị ta nữa…" Tô Vãn Khanh hơi sững người, cô tưởng tượng ra bộ dạng hoảng sợ xoay người bỏ chạy của Phạm Hâm.
Cô ta gần đây thích mang giày cao gót 8
phân,
gót nhọn hoắc có thể đâm thủng chân người khác,
không biết cô ta có giẫm phải váy chính mình không nhỉ…
"À, tại sao?"
Ai nhìn thấy người mà mình luôn mong nhớ đều sẽ không thể không động tâm được,
Phạm Hâm lại không phải là thần thánh gì,
chắc giờ này cô ta lại đang ở chỗ nào đó điên cuồng gào thét.
Tô Vãn Khanh nghe thấy tiếng nước va đập nhau bên tai, cô phối hợp nâng cao cổ tay lên, để người nào đó dễ uống hơn.
"Hận chẳng phải cũng cần có tình cảm sao… Không muốn dây dưa nữa, chị ta từ lúc bắt đầu đã không đáp lại em, em chỉ là tự mình đa tình mà thôi…" Hình như là nói mệt rồi, nàng nằm sấp trên cổ Tô Vãn Khanh, gò má nóng hầm hập dính sát làn da lành lạnh của cô. Có lẽ bốn tháng quay phim này, không chỉ biến đổi khí chất của nàng, mà còn biết đổi cả suy nghĩ của nàng.
Giống như con người hèn nhát trong chuyện tình cảm kia, đã không còn xứng đáng để nàng tiếp tục đầu tư tình cảm vào nữa, bất luận là yêu hay hận. Nàng có lẽ đã thay đổi, không để chính mình yếu đuối nữa, thế nhưng nàng không thay đổi được Phạm Hâm, không thể khiến chị ta dũng cảm đối mặt. Phạm Hâm từ trước đến nay đều không dám làm, không dám nhận, chưa từng dũng cảm thừa nhận cô ta yêu phụ nữ.
Chỉ có điều có lẽ đây chẳng qua cũng do mình tự đa tình, ai biết chị ta có thích phụ nữ hay không. Lúc chung đυ.ng nếu không phải nàng chủ động, Phạm Hâm đến chạm cũng không dám chạm đến nàng một lần.
Có lẽ mình không phải là người có thể khiến chị ta có dũng cảm.
Những giọt nước lành lạnh thấm ướt cổ cô, Tô Vãn Khanh đưa mắt xuống ly nước, đã trống không rồi, xem ra không phải nước đổ lên người cô. Trong lòng loáng thoáng co rúm, cô đặt ly nước xuống, tiếng va chạm giữa ly thuỷ tinh với mặt bàn đá cẩm thạch vang lên thanh thuý.
"Có lẽ cô ấy cũng yêu em." Tô Vãn Khanh cảm thấy cổ họng của chính mình cũng có chút khô khốc, cô cầm bình nước lên lắc lắc, nếu như đổ dấm và nước tương chung lại uống không biết có thể giải khát không nhỉ.
Thẩm Mộng Nhan phá lên tiếng cười mơ hồ, nàng ôm Tô Vãn Khanh càng chặt hơn, phảng phất như muốn đem cô biến thành cây cột. Có một câu hỏi vẫn dây dưa trong môi lưỡi của nàng lâu rồi, bình thường không có dũng khí cũng không có lý do hỏi đến, nhưng lúc này do ảnh hưởng của rượu toàn bộ cứ thuận theo tự nhiên cuộn trào mãnh liệt ra.
"Tốt rồi, đây chính là lý do em vào giới giải trí, vậy còn chị, tại sao lại muốn tiếp cận em?"
Tô Vãn Khanh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy những áng mây mờ nhạt. Hình như có một nhà tâm lý từng nói, màn đêm mỹ lệ sẽ khiến cho lòng người dịu dàng đi, ở dưới bầu trời đêm như vậy, thích hợp nhất là cùng người tình nhỏ cuồng nhiệt yêu đương.
Thế nhưng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp làm chuyện như vậy, Tô Vãn Khanh cảm nhận được sự nguy hiểm, nếu như cứ mặc ý để tâm trạng này tiếp tục, sự việc phát triển sẽ không thể nằm trong sự kiểm soát của cô nữa.
Cô trầm mặc, phụ nữ, cho dù là trầm mặc, cũng đều là đang giả dối.
"Có hứng thú với em." Tô Vãn Khanh nắm lấy hai cánh tay của nàng, xoay người nàng lại, Thẩm Mộng Nhan thuận theo thế nằm vào lòng cô, nàng không muốn so đo lời nói của cô là thật hay giả. Đạo hạnh của Tô Vãn Khanh so với nàng không biết cao hơn bao nhiêu phần, thay vì phí tâm tư đi suy đoán suy nghĩ của cô, chi bằng tin tưởng lời nói của cô.
"Được rồi, em nên đi tắm đi, lần sau còn uống nhiều như vậy nữa, tôi sẽ không còn cảm thấy hứng thú nữa." Tô Vãn khanh còn chưa tẩy trang, dưới màn đêm bao phủ trông cô thật tao nhã và quý phái.
Cảnh sắc vô tình, diễn viên hữu ý. Tô Vãn Khanh đưa ra đánh giá rất chính xác cho chính mình, một diễn viên có trách nhiệm.
Lúc Cố Khuynh Dung vừa mới tắm xong trùm khăn tắm bước ra, thì nhận được cuộc gọi quen thuộc, buộc chị ta phải đến một club sang chảnh rước một người nào đó.
Chị khẽ thở ra một hơi, mức độ phát sinh chuyện như thế này thực sự là quá nhiều, lúc mới bắt đầu thì thái độ một mực cung kính, lo này sợ kia với bà chủ, đến bây giờ thì tuỳ tiện muốn gọi thì gọi. Chị có thói quen sau khi làm việc xong, tắm rửa rồi sẽ đi ngủ, thế mà lại bị một cú điện thoại gọi đi.
Hai ba tháng trước chị đã có thể trở về thói quen sinh hoạt ăn ngủ bình thường như vậy rồi, rõ ràng mới yên tĩnh được vài hôm, sao lại bắt đầu nữa? Chị liếc mắt ra ngoài cửa sổ, từng cơn gió đập vào cửa kính còn phát ra âm thanh ầm ầm, thời tiết này mà ra ngoài, cả gót chân cũng bị đông cứng lại mất.
Hơn nữa ngày hôm đó chị mang Phạm Hâm uống say về nhà, còn phát sinh ra chuyện, Cố Khuynh Dung không muốn nhắc đến nữa.
Chị nhớ đến trong bữa tiệc người nào đó chạy trối chết, hận sắt không thể rèn thành thép, lắc đầu vài cái. Mỗi lần chị đều bao bịt chính mình thành cái bánh ú mới có thể đi vào club đón cô ta, cô thì không hề kiêng nể hình tượng lão tổng cho chị đây.
Chị sờ sờ cằm, thu thập Thẩm Mộng Nhan một mặt quả thật bởi vì nàng là một mầm giống tốt, một mặt nào đó cũng là vì để cho một người có cơ hội làm lại, chị có phải đã làm sai cái gì rồi không?
Quản lý club lôi ra một lô giấy tờ doạ người, Cố Khuynh Dung vừa cà thẻ vừa tự nhủ đây tiền thưởng cho Phạm Hâm, bà chủ đã luyện thành thói quen thấy chuyện nhưng không trách, nhân viên dẫn chị đến một căn phòng VIP. Club này mở ra chính là để tiếp đãi các vị khách nổi tiếng, doanh nhân các kiểu, mồm miệng của nhân viên phục vụ cũng vững như thành đồng, không cần sợ bị truyền cái gì ra ngoài.
Cố Khuynh Dung vừa vào phòng thì bị mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi, chị nhíu đôi chân mày lại, bình tĩnh đi tới trước mặt vị tửu tiên kia, duỗi tay cài lại nút áo.
"Phạm Hâm, dậy đi, cùng chị về nhà." Phạm Hâm híp đôi mắt hạnh nhân nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, tóc uốn màu vàng nâu xoã trên vai, trên người còn mặc bộ đầm dạ hội, để lộ đôi vai trần với đường cong mê người.
Cũng may, hình như còn chưa uống đến mức đầu óc lú lẫn.
"Ơ, hoàng hậu nương nương đến rồi, có phải muốn đến uống chung không?" Phạm Hâm lười biếng dựa người vào ghế sô pha, năm ngón tay thon dài nắm lấy ly rượu, khıêυ khí©h lắc lắc. Cố Khuynh Nhu nhìn lướt qua đống chai rượu ngã nghiêng trên bàn, suy nghĩ có nên cầm một chai đập vào đầu con người này, rồi kêu xe tải đến lôi đi có phải tốt hơn không.
Trong công ty dám gọi Cố Khuynh Dung như vậy cũng chỉ có duy nhất một mình Phạm Hâm, chẳng qua lúc Cố Khuynh Dung ký hợp đồng với cô ta cũng không biết bọn họ còn có quan hệ họ hàng bà con xa, mà Phạm Hâm cũng không muốn người khác biết, cho nên cô ta chưa bao giờ ở trước mặt người khác gọi chị một tiếng chị họ.
Cố Khuynh Dung đột nhiên xoá đi nụ cười trên mặt, chị ung dung mở điện thoại ra, thong thả nói: "Em không về cũng được, vậy bây giờ tôi gọi cho truyền thông, gửi tấm ảnh em mặc đầm ngủ màu hồng đầy hoa cho họ đăng lên nha."
Phạm Hâm trước nay vẫn luôn là một minh tinh có khí chất mạnh mẽ trên trường quốc tế, khí thế luôn không sợ bất kỳ ai, mà khắc tinh lớn nhất của cô ta, chính là vị hoàng hậu nương nương ở trước mặt kia.