Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 12: Ăn món gì còn ngon hơn cả thịt bò nhỉ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Mộng Nhan đột nhiên hiểu rõ, đây không phải là chuyện nàng phải làm sao. Nàng cũng không nói thêm gì nữa, rất dứt khoác cởϊ qυầи áo xuống, đem quần áo lần lượt treo lên móc, đặt song song với quần áo của Tô Vãn Khanh.

Lúc treo đồ thoáng nhìn thấy nội y của Tô Vãn Khanh, hiệu Victoria Secret màu tím đậm, ren đen men theo đường cong quyến rũ khoét sâu chữ V trên bầu ngực, còn qυầи ɭóŧ…

Nàng nghiêng đầu với một biên độ khá lớn, thế nhưng nhìn khắp nơi đều không thấy miếng vải nhỏ kia, chẳng lẽ Tô Vãn Khanh không mặc qυầи ɭóŧ…

Nàng nhất thời cảm thấy hoảng sợ.

"Thứ em tìm đang ở trong máy giặt." Tô Vãn Khanh nhìn nội y mà Thẩm Mộng Nhan cởi ra, hiệu Triumph màu đỏ đô, phẩm vị của nàng cũng không tệ.

"Ah, em không có tìm qυầи ɭóŧ của chị…"

"…"

Thẩm Mộng Nhan chỉ muốn lấy áo ngực bịt mặt mình lại, để ngộp thở chết ngạt đi. Đôi mắt của Tô Vãn Khanh khẽ cong lên, cô dựa người vào bồn tắm không nhịn nổi cười phá lên.

"Lại đây đi, coi chừng cảm lạnh." Thân thể Thẩm Mộng Nhan giờ đây hệt như một con tôm vừa mới được luộc chín, mặt vẫn còn đỏ, bước vào bồn tắm. Bồn tắm rất lớn, đủ cho cả hai người nằm song song nhau.

Thẩm Mộng Nhan nằm xuống nhắm đôi mắt lại, chờ đợi người bên cạnh đến khám phá, thế nhưng đến lúc nàng sắp ngủ trong làn nước ấm áp, người cạnh bên vẫn không làm động tác gì.

Nàng len lén hé một mắt ra, lập tức bị người thợ săn bên cạnh chờ đợi đã lâu bắt lấy. Tô Vãn Khanh nghiêng người sang, ngón tay l*иg vào tóc nàng, vò vò nó trong tay.

"Có người đợi không nổi nữa kìa."

"Em không có đợi chị…"

"Nhưng mà tôi không mang dưa chuột vào phòng tắm, làm sao đây?" Tô Vãn Khanh làm bộ mặt khốn khổ nhíu đôi chân mày lại, nhìn bụng dạ Thẩm Mộng Nhan co thắt từng hồi.

Dưa chuột cái đầu chị! Chẳng nhẽ đôi môi xinh đẹp như vậy là dùng để nói ra mấy từ xấu xa đó sao, Thẩm Mộng Nhan nhìn thấy cô còn chuẩn bị mở miệng nói gì nữa, nàng trực tiếp nhào đến cắn lấy cánh môi mềm mại của cô.

Khỏi nói nữa đi, Thẩm Mộng Nhan vừa định dùng lực tỏ ý quở trách, thân thể đột nhiên bị ai đó lật người lại. Thân thể Tô Vãn Khanh được nước ấm ngâm đến nóng hổi, dính chặt lấy lưng nàng, áp chặt nàng lên bồn tắm.

Hai đầu gối Thẩm Mộng Nhan quỳ trong bồn tắm, cằm gối lên cánh tay, ngón tay bám vào thành bồn tắm thật chặt. Tô Vãn Khanh vén mái tóc dài của nàng sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết mặc cô tuỳ ý tàn phá.

"Thịt bò… sẽ nguội mất…" Bị khí nóng bao phủ đến không xác định được phương hướng, Thẩm Mộng Nhan đột nhiên nhớ đến miếng thịt bò trong nồi, nàng xê dịch vị trí đầu gối, nhắc nhở Tô Vãn Khanh bữa tối của hai nàng vẫn còn đang ở bên ngoài ngẩng đầu ngóng trông.

"Ăn em trước, em còn ngon hơn cả…" Hai tay Tô Vãn Khanh đang nắm lấy eo nàng, đôi môi thuận theo đường cong của lưng một đường hôn xuống phía dưới. Mỗi một tất trên thân thể nàng đều toả ra mùi hương quyến rũ, chiếc lưng trơn truột trắng tuyết của nàng, chiếc eo thon nhỏ của nàng, chiếc mông xinh xinh của nàng, mỗi một tấc đều khiến người khác muốn hôn lên, muốn vuốt ve.

Ngón tay dọc theo thắt lưng nàng leo lên bộ ngực đầy đặn, năm ngón tay bấu sâu vào, ngón cái còn đặt trên nhuỵ hoa đỏ thẩm không ngừng trêu đùa. Hạt đậu ở trên đỉnh núi từ từ dựng thẳng lên, kiên cường chối chọi với lòng bàn tay ai kia, Tô Vãn Khanh nắm hạt đậu đỏ đang không an phận kia kéo lên, không ngừng vân vê nó trên ngón tay.

"Vãn… Vãn Khanh, nhẹ chút…" Thẩm Mộng Nhan nhấc người, muốn né tránh tay cô. Sau lưng cũng chạm đến đồi núi mềm mại giống như nàng, Tô Vãn Khanh áp sát vào tai nàng thổi khí vào, thân thể nàng đột nhiên mềm nhũn ra, đồi núi đầy đặn bị người ta nắm trong tay vẫn đang khẽ run.

"Mộng Mộng, tách chân ra." Ngón tay Tô Vãn Khanh dò xét vào bụi hoa, đầu ngón tay đang vén cánh hoa sang hai bên, tóm lấy quả hồng đang ẩn nấp kia. Con mồi vừa đến tay, động tác của cô lập tức trở nên vừa nhanh vừa mạnh, ngón tay ấn vào nơi yếu ớt nhất, dùng lực vân vê nó.

Thẩm Mộng Nhan cắn lấy ngón tay mình, hai chân bị người phía sau tách ra, nắm giữ nơi mẫn cảm nhất trong tay, nàng bị những động tác cấp bách dưới thân làm hơi thở trở nên hỗn loạn. Có lúc nàng như muốn ngừng thở, động tác của người kia đột nhiên chậm lại, vừa mới còn tưởng có thể thở phào thì đột nhiên lại tăng nhanh.

"Khanh… Ưnnn… chậm, chậm một chút, em không thở được nữa…" Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị xoay lại, cánh môi đang nhếch lên bị người kia gắt gao chận lại, lưỡi người đó tiến quân thần tốc, câu lấy lưỡi nàng, mang tiếng rêи ɾỉ giấu thật sâu trong miệng nàng thoát ra.

Cảm giác choáng váng đến nghẹt thở khiến thân thể nàng trở nên nhẹ bổng, tay nàng ấn sâu vào đầu tóc ẩm ướt của cô, môi lưỡi không an phận đáp lại. Tô Vãn Khanh hưởng thụ lưỡi nàng, bàn tay kề hoa viên của nàng đã bị một chất lỏng sềnh sệch không phải là nước nóng làm ướt nhẹp, cô khẽ cắn lưỡi nàng, cô thích thân thể mẫn cảm này của nàng.

Thẩm Mộng Nhan trong nhận thức mơ hồ bị cô cắn, câu chiếc lưỡi cô vào miệng mình, hàm răng khẽ nhâm nhi. Tô Vãn Khanh nhận ra được sự chủ động của nàng, khoé môi hơi giương lên, để mặc nàng khám phá. Cô gái thế này, vốn không ngoan, mà ngoan thì lại dễ mất đi lạc thú.

Tô Vãn Khanh vân vê quả hồng đang sưng tấy kia, không thể ngừng tay, lực đạo ma sát càng lúc càng mạnh. Toàn bộ hơi thở dồn nén của Thẩm Mộng Nhan đều bị ngăn ở trong môi, nàng cuối cùng không chịu nổi nữa thoát khỏi nụ hôn của cô, ngực phập phồng đập.

"Ah… Vãn Khanh… Vãn Khanh, chậm chút… ưnnnn, em không chịu nổi…" Thẩm Mộng Nhan không ngừng xê chuyển đôi chân, bụng dưới êm ẩm trống rỗng, khuấy động cột sống tê dại của nàng. Thân thể nàng dán chặt vào bồn tắm không ngừng trợt xuống, Tô Vãn Khanh đặt tay trước ngực nàng, kìm giữ thân thể nàng.

"Mộng Mộng, xoay lại đây." Thẩm Mộng Nhan ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt ướŧ áŧ tràn đầy hơi nước, những sợi tóc thẹn thùn bám trước ngực nàng. Cộng thêm gương mặt đỏ càng thêm vẻ kiều mị, cái ngoái đầu lơ đãng này phảng phất thế nào cũng có thể gϊếŧ chết người, câu hồn đoạt phách.

Vừa mới xoay người lại nàng đã nít thở, ánh mắt sốt ruột đặt tên người Tô Vãn Khanh chần chừ không rời đi. Lần hoan ái trước Tô Vãn Khanh cũng không cởϊ qυầи áo, cô cũng không tiếp xúc da thịt với nàng, ánh mắt nàng từ từ dời đi, thì nhìn thấy tay phải của cô đang che hạ thân của mình, nàng chợt run rẩy.

Tô Vãn Khanh đặt nàng ngồi giữa hai chân cô, ánh mắt cô vẫn luôn dán lên người Thẩm Mộng Nhan, trên người nàng bám đầy những giọt nước không biết là mồ hôi hay nước trong bồn, ánh mắt cô dừng đến nơi nào thì dường như mang nơi đó thiêu đốt. Vóc dáng của nàng rõ ràng rất nhỏ bé, khuôn mặt chỉ lớn chừng lòng bàn tay, vừa trong trẻo vừa yêu kiều, dù nhíu mày hay mỉm cười đều có thể câu dẫn người khác đến vậy.

Cũng khó trách người đó lại một lòng một dạ chung tình với nàng, có được người yêu như vậy, chắc là vừa đau đầu vừa thích thú nhỉ. Lúc nào cũng phải đề phòng ánh mắt trộm nhìn của người khác, lại vừa hưởng thụ ân sủng khó có được của mỹ nhân.

Bất quá lúc này không thích hợp để thất thần, hai tay Tô Vãn Khanh đem đầu tóc gom lại sau ót, ngước đầu ngậm lấy đôi môi đang sưng đỏ lên kia khẽ nhâm nhi, để nàng lúc tỉnh táo nhất nhìn thấy nụ cười vừa quyến rũ vùa ngang ngược của cô.

Thẩm Mộng Nhan trơ mắt nhìn cô lặn xuống nước, hoa viên nấp mình dưới đáy bồn bị luồng khí nóng bao lấy, cảm giác cũng giống như ngày hôm đó, thứ mềm mại trong miệng cô không chút lưu tình lướt qua cửa động, giống như bị điện giật.

"Ahh… ưnnnn… Vãn Khanh, không được… đừng cho đầu lưỡi vào, ahhh…" Chiếc lưỡi nóng hổi xen lẫn dòng nước ấm không ngừng tiến vào cửa động, nàng bất giác cong người lên, thế nhưng người ở dưới thân lại hoàn toàn không buông tha cho nàng, đầu lưỡi ở trong hang động vẫn còn đang không ngừng khuấy đều, giống như khuấy đảo cả linh hồn nàng.

Tô Vãn Khanh chợt trồi lên trên mặt nước, giọt nước thuận theo mái tóc dài của cô không ngừng trợt xuống, cánh môi đỏ tươi lại nóng hổi. Thẩm Mộng Nhan vẫn chưa kịp thở phào, thân dưới đột nhiên tập kích đến một loại cảm giác tràn ngập đau đớn, nàng há miệng cắn một phát lên vai Tô Vãn Khanh.

"Tiểu hồ ly, em cắn tôi như vậy có còn muốn để tôi xuất hiện trước ống kính nữa không?" Tô Vãn Khanh ngoắc ngoắc ngón tay vẫn còn đang để trong huyệt động, đau đớn trên vai càng tăng thêm. Ánh mắt cô trở nên u ám, ngón tay đột nhiên tăng tốc lên, nhiều lần tập kích vào điểm chí mạng trong cơ thể nàng.

"Ưnnn… nhanh quá đi… Vãn Khanh, chậm, chậm lại một chút có được không…" Tiếng rêи ɾỉ bị đè nén và tiếng nước chảy hoà lại cùng nhau, ở trong phòng tắm cùng diễn tấu một khúc nhạc lã lướt. Ngón cái của cô vân vê quả hồng đang sưng lên kia, tuỳ theo động tác trên đầu ngón tay không ngừng đè ép, chính là ép nàng đến phát điên.

Vách động bên trong đã cực điểm mẫn cảm không ngừng co thắt, đôi chân bị Tô Vãn Khanh tách ra đều cảm thấy đau đớn. Cô cúi đầu ngậm lấy đỉnh núi đang trông ngóng của Thẩm Mộng Nhan, đi theo ngón tay cô đang ưỡn về phía trước, cô chợt cắn một cái lên hồng đậu thẳng đứng ấy.

"Ahh Ahh… Khanh… em không xong rồi…" Huyệt động chật chội thắt chặt lấy ngón tay cô, kéo cô vào nơi sâu hơn. Tô Vãn Khanh vuốt ve lưng nàng, giống như lần đầu hoan ái, vỗ về thân thể còn đang run rẩy của nàng.

Tô Vãn Khanh ấn xuống một nút trên bồn tắm điện, bồn tắm bắt đầu tự động thay nước và tăng nhiệt độ, cô mở chế độ xoa bóp, nằm vào trong bồn tắm. Toàn thân Thẩm Mộng Nhan vô lực dựa vào bồn tắm, cảm nhận sự chuyển động sau lưng, nàng cực kỳ uể oải nhắm nghiền hai mắt lại.

"Ah.. thịt bò…" Sau khi vận động kịch liệt xong bụng càng thêm đói, thế nhưng thịt bò nhất định đã nguội rồi, Thẩm Mộng Nhan thở ra một hơi dài.

Tô Vãn Khanh nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của nàng không nhịn được bật cười, duỗi tay kéo đầu nàng dựa vào vai mình, để nàng nằm thoải mái một chút.

"Đói rồi?"

"Ừm." Đôi mắt Thẩm Mộng Nhan loé sáng lấp lánh nhìn cô, trong mắt vẫn còn mang theo lửa tình ướŧ áŧ. Chị sẽ nói gì, mình đã mệt thành ra như này rồi, chị sẽ tự xuống bếp làm cơm phải không?

"Không thôi, chút nữa em xuống bếp nấu mì cho tôi đi."

"Thật không? Được đó được đó, chút nữa em xuống bếp nấu cho chị…" Đợi một chút, hình như có cái gì đó sai sai thì phải?

"Em thật đáng yêu, thật giống một tiểu hồ ly." Tô Vãn Khanh vuốt mái tóc mềm mại của Thẩm Mộng Nhan, tủm tỉm cười khen ngợi nàng.

Đúng vậy đúng vậy, cô đây là một con sói nham hiểm, còn nàng đây là con hồ ly bị ăn sạch còn phải ở bên cúc cung tận tụy hầu hạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »