- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)
- Chương 45: Lại mặt
Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)
Chương 45: Lại mặt
Chuyện Cung phu nhân chọn Thẩm Túy Thạch làm rể hắn rất rõ ràng, việc Cung Khanh cứu mạng Thẩm Túy Thạch mấy năm trước hắn cũng rõ ràng không kém. Dù biết rõ giữa hai người không có gì, nhưng vừa nghĩ tới dung mạo tài hoa xuất chúng của Thẩm Túy Thạch, còn trái tim một lòng mến mộ Cung Khanh, liền không kiềm chế được sự ghen tuông.
Hiển nhiên Cung Khanh nhận ra hắn đang đau khổ kìm nén sự ghen tuông, cố ý ân cần hỏi han: “Thẩm đại nhân gần đây có khỏe không?”
“Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn?” Mộ Thẩm Hoằng nghe giọng nói mình chua chát.
“Bởi vì hôm nay Công chúa phái người đến, thϊếp liền nghĩ tới Thẩm đại nhân.”
Mộ Thẩm Hoằng vừa nghe đến A Cửu thì nhíu mày, “A Cửu đến làm gì?”
“Phái người mang quà đến tặng.”
Mộ Thẩm Hoằng a một tiếng, không hỏi là quà gì, bởi vì hắn không quan tâm, điều hắn quan tâm là tại sao mỹ nhân trong lòng lại nhớ đến Thẩm đại nhân.
“Phu quân không muốn biết là quà gì sao?”
“Quà gì?”
Cung Khanh gật đầu với Vân Diệp: “Mang quà lên đây.”
Chỉ chốc lát, hai vị mỹ nhân Cao Ly đã được dẫn tới trước mặt Mộ Thẩm Hoằng.
Mộ Thẩm Hoằng vừa nhìn liền hiểu, mấy năm gần đây hắn được tặng không ít “món quà” thế này, chỉ có điều ai tặng thì trả, chưa bao giờ giữ lại.
Cung Khanh cười cười nhìn hắn: “Điện hạ, đây là ‘món quà’ của Công chúa muội muội.”
Mộ Thẩm Hoằng lúng túng cười khó xử.
Cung Khanh cười càng rạng rỡ, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có thích không?”
Mộ Thẩm Hoằng quẫn bách sờ mũi, thấp giọng nói: “A Cửu làm chuyện hoang đường.”
Ánh mắt Cung mỹ nhân nũng nịu ướŧ áŧ như hồ thu, giọng nói thỏ thẻ động lòng người: “Nếu điện hạ thích, thϊếp thân sẽ an bài bọn họ đến thư phòng, hàng ngày điện hạ phải vất vả phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu thấy mỹ nhân coi như bồi bổ con mắt, thư giãn tinh thần.”
Mộ Thẩm Hoằng vội nói: “Không cần. Hai người này nàng trả lại cho A Cửu đi.”
Cung Khanh trừng mắt, “Điện hạ thật sự không muốn?”
“Tất nhiên.” Mộ Thẩm Hoằng thầm nhủ, lời nàng nói với Tiết Nhị hôm đó ta còn nhớ mồn một, giờ còn định bẫy ta, tiểu nha đầu xảo quyệt.
Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng, thầm nhủ: coi như ngài thông minh, nếu dám giữ lại, chờ xem ta xử lý ngài thế nào.
“Dù gì cũng là ý tốt của Công chúa, người đã đưa tới sao tiện trả về, chi bằng để thϊếp gửi tặng người khác, điện hạ thấy như thế nào “
“Chuyện nhân sự Đông Cung nàng toàn quyền xử lý, không cần hỏi ta.”
Cung Khanh cười cười, quay đầu nhìn hai vị mỹ nhân, đang định lên tiếng, nội thị tuyên A Cửu Công chúa đến.
Cung Khanh tự nhủ, đến đúng lúc lắm.
A Cửu đi vào, liếc mắt liền thấy hai vị mỹ nhân Cao Ly đang tươi cười đứng trước mặt Mộ Thẩm Hoằng, cô ta nhìn Cung Khanh với vẻ khıêυ khí©h, thầm nhủ: sao rồi, có khó chịu không. Dù hoàng huynh không vừa mắt hai người này thì coi như để ngươi phải khó chịu một phen. Ngươi không thoải mái, ta mới thoải mái.
Cung Khanh cười cười nhìn cô ta, không chút tức giận, vẻ mặt bình thản, thần sắc rạng rỡ vui vẻ.
A Cửu rất ngạc nhiên, trên đời này có nữ nhân không biết ghen sao? Hay Cung Khanh không phải nữ nhân?
“Hoàng huynh, anh có thích món quà này không?”
Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày nói: “Em mang về đi.” Thật là cô em chỉ sợ thiên hạ không loạn, làm người khác phải đau đầu.
“Quà đã tặng nào có đạo lý mang về. Hoàng huynh giữ đi, cặp chị em này biết múa kiểu Cao Ly, lại biết làm món ăn Cao Ly.”
Cung Khanh cười cười: “Món quà này của Công chúa đúng là ai cũng phải thích, đáng tiếc điện hạ đã đủ người hầu hạ, phụ hoàng mẫu hậu từ trước tới giờ đề xướng cần kiệm, Đông Cung cũng không tiện nuôi người thừa phô trương lãng phi. Nếu Công chúa không chịu thu hồi, ta đành gửi hai vị mỹ nhân này đến tặng Thẩm đại nhân.”
Mặt A Cửu liền biến sắc.
Cung Khanh cười nói: “Thẩm đại nhân một thân một mình ở lại kinh thành, lại chưa lập gia thất, người hầu trong phủ khó tránh chuyện chiếu cố không chu toàn, không bằng tặng hắn hai thị nữ này hầu hạ sớm khuya. Công chúa thấy thế nào “
Mộ Thẩm Hoằng nhướng mày, dùng tay che miệng, quay mặt nín cười. Tiểu nha đầu, đúng là gậy ông đập lưng ông.
A Cửu giận đến cắn răng, cao giọng nói: “Chuyện trong phủ Thẩm đại nhân không nhọc ngươi quan tâm.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Chuyện của Đông Cung cũng không nhọc Công chúa lo lắng .”
A Cửu nghẹn lời, xoay lưng nói với Trầm Hương bằng giọng oán giận: “Mang người về.”
Trầm Hương vội vàng đưa mắt nhìn hai mỹ nhân Cao Ly, A Cửu hậm hực dẫn người rời đi.
Mộ Thẩm Hoằng lúc này mới cười phì một tiếng, véo mũi Cung Khanh, “Tiểu hồ ly.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Điện hạ, ngài không nỡ sao?”
Mộ Thẩm Hoằng vội vàng nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là sao.”
Lúc này Cung Khanh mới đanh mặt nói: “Đây là điện hạ chính miệng nói ra, sau này, đến một người thì tiễn một người, đến một đôi thì tiễn một đôi, điện hạ đừng tiếc nuối.”
Hắn cười: “Không tiếc, chỉ cầu Khanh Khanh thương tiếc cho ta.” Dứt lời, tay liền lần mò làm chuyện xấu xa.
Cung Khanh vội vàng giữ tay hắn lại, nhẹ giọng nói: “Bê con hồng nhạn trong bồn tắm đi đi, để đấy tắm không tiện.”
Hắn cười, “Khanh Khanh ở trên đấy bị gò bó đúng không?”
Nàng xấu hổ đỏ mặt, vội nói: “Không phải.”
“Ta thấy rất tốt mà, đang nghĩ xem có nên đặt vào trong bể một đóa xuất thủy phù dung không, ta và nàng ở trên đó làm hoa nở hai cành được không?”
Thế này thì mỹ nhân đành cam bái hạ phong, mặt đỏ tía tai đứng dậy bỏ đi.
Ngày lại mặt, Cung phủ náo nhiệt phi thường, Cung phu nhân đã chuẩn bị nghênh đón con rể con gái xong xuôi. Ăn xong điểm tâm, Cung phu nhân liền đứng ngồi không yên đi vòng tròn trong phòng.
Cung Cẩm Lan cười kéo phu nhân ngồi xuống ghế, “Gấp gì chứ, đi từ hoàng cung đến đây còn mất một thời gian, phu nhân chớ vội.”
Mãi rồi cũng đến trưa, bên ngoài vang tiếng nhã nhạc, Cung phu nhân đứng bật dậy, vội vã ra cổng.
Đoàn nghi trượng Đông Cung đã đến .
Lần này đôi vợ chồng mới cưới ngồi chung một xe ngựa màu vàng. Nóc xe màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời ban trưa chói lọi, khiến những người khác muốn lòa con mắt.
Mộ Thẩm Hoằng xuống trước, đưa tay đỡ Cung Khanh. Hai người đều mặc lễ phục cung đình màu đỏ đậm, xứng đôi vừa lứa như đôi người ngọc bước từ trong tranh ra.
Cung phu nhân nhìn cũng thấy mãn nguyện.
Bốn người cùng thi lễ, đầu tiên là vợ chồng Cung Cẩm Lan làm lễ quân thần, sau đó mới là Mộ Thẩm Hoằng làm lễ với cha mẹ vợ.
Sau khi vào sảnh chính, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Cẩm Lan ngồi ghế trên nói chuyện. Cung phu nhân liền kéo tay con gái đến phòng bên cạnh, dự định hỏi hết những chuyện riêng tư.
Cung Khanh đa chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ cười chờ mẫu thân đặt câu hỏi.
“Hoàng hậu và A Cửu có từng làm khó dễ con không?”
“Hoàng hậu xưa nay lạnh nhạt, A Cửu không đủ bản lĩnh gây sóng gió, mấy ngày trước đưa hai cô gái Cao Ly từ Định Viễn Hầu phủ đến Đông Cung, bị con đẩy đi.”
“Con đẩy đi thế nào?”
“Con nói Đông Cung không thiếu người hầu hạ, tặng lại cho Thẩm Túy Thạch.”
Cung phu nhân vừa nghe liền bật cười: “Đúng là ý hay, để cô ta bê đá tự đập chân mình.”
Cung Khanh cười nói: “Mẫu thân yên tâm, trước kia A Cửu và con là quân thần, con dù ấm ức cũng không thể phản kháng, nhưng nay đã khác, cô ta không thể làm gì con nữa.”
“Chỉ cần Thái tử che chở sẽ không có ai làm gì được con.”
Cung Khanh đỏ mặt nói: “Hắn đối xử với con rất tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Tóm lại là rất tốt.” Nàng sao có thể mặt dày nói rõ là tốt thế nào, ngoài chuyện ân ái mặn nồng, đối xử hàng ngày cũng ngọt ngào tình tứ đến mức nàng muốn tan chảy.
Cung phu nhân xưa nay hiểu con gái như lòng bàn tay, liền nói: “Mấy ngày này là lúc dễ thụ thai, con đừng cùng phòng với hắn.”
Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nỉ non: “Con không chịu, nhưng hắn đã ham muốn con làm sao phản đối được…”
Cung phu nhân vừa nghe liền hiểu, nhìn dáng vẻ nũng nịu thẹn thùng này có người đàn ông nào kiềm chế được, huống chi Thái tử lại đương tuổi trẻ sức lực dồi dào, vừa mới tân hôn, chưa hết hứng thú.
“Còn một biện pháp.” Dứt lời, Cung phu nhân kề tai con gái thì thầm.
Cung Khanh xấu hổ không dám ngẩng đầu, gắt lên: “Mẫu thân.”
“Đừng ngắt lời, người khác muốn học hỏi cũng không có bà mẹ thông kim bác cổ như ta đâu.” Cung phu nhân lại nói: “Nếu thật sự không chống cự được thì làm thế.” Dứt lời lại thì thầm mấy câu.
Cung Khanh vừa sợ vừa thẹn, “Không.”
Cung phu nhân vừa nghe nữ nhi chối đây đẩy liền sẵng giọng: “Rốt cuộc con đã xem tấm gương ta đưa chưa?”
Cung Khanh ngượng ngùng mân mê tay không lên tiếng, cô dâu mới sao có thể mạnh dạn như phụ nữ trung niên.
“Chuyện vợ chồng vô cùng quan trọng, hắn thỏa mãn với con, tất nhiên sẽ không nghĩ đến người khác, nhưng nếu không được thỏa mãn, không tránh khỏi vụиɠ ŧяộʍ.”
Câu so sánh này khiến Cung Khanh vừa buồn cười vừa ngượng ngùng.
“Con nhìn Uyển Ngọc mà xem, nó bảo thủ câu nệ chẳng khác gì khúc gỗ, mới khiến Tiết Nhị vừa tân hôn đã muốn người khác.” Cung phu nhân khuyên chân thành: “Phương diện này có rất nhiều bí quyết huyền bí, con từ từ học hỏi, nhất định phải xem thật kỹ cái gương ta đưa.”
Cung Khanh càng nghe càng đỏ mặt, nhưng cũng biết mẫu thân khổ tâm suy nghĩ cho mình, cũng là đạo lý không sai.
Ăn xong cơm trưa, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh rời Cung phủ.
Trước khi đi, Cung phu nhân dùng tay ra hiệu với con gái hình tròn, ý chỉ tấm gương.
Cung Khanh lập tức hiểu, xấu hổ đỏ mặt vội vàng lên xe.
Mộ Thẩm Hoằng hỏi: “Nhạc mẫu làm thế là có ý gì?”
Cung Khanh e thẹn nói: “Mong thϊếp và ngài đoàn viên mỹ mãn.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Nhạc mẫu thật sâu sắc.”
Trở lại Đông Cung, thừa dịp Mộ Thẩm Hoằng đi điện Cần Chính, Cung Khanh lặng lẽ đóng cửa, lấy gương ra xem, tuy là một mình trong phòng, nàng vẫn ngượng ngùng không thôi. Trong đó có mấy tư thế đã thử qua, mấy tư thế nhìn mà không tưởng tượng nổi, mặt đỏ tim đập.
Đến lúc quan trọng, không tự chủ mà toàn thân nóng bừng, như một luồng ham muốn bốc lên. Nàng vội vã đứng dậy, xoay gương đồng lại định cất xuống đáy rương.
Đúng lúc này, nàng ngửi thấy một khí tức thanh tân quen thuộc, mấy ngày đầu gối tay ấp với Mộ Thẩm Hoằng, nàng đã quá quen thuộc khí tức của hắn.
Nàng vội vàng quay đầu lại, giấu gương sau lưng. Quả nhiên, hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, cười xấu xa định tập kích bất ngờ.
Cung Khanh sẵng giọng: “Ngài chỉ biết dọa người khác giật mình.”
“Nàng giấu gì sau lưng?”
Cung Khanh vội nói: “Không có gì, chỉ là tấm gương.”
Vừa nhìn kiều thê đỏ mặt, hắn liền biết không đơn giản thế. Liền cười ranh mãnh giơ tay, kéo nàng rồi cướp tấm gương.
Hắn cười thâm sâu a lên một tiếng, “Vừa rồi Khanh Khanh ‘nghiên cứu’ thứ này sao.”
Cung Khanh nghe từ “nghiên cứu” mà mặt đỏ bừng, nụ cười ranh mãnh của hắn càng đáng ghét làm sao.
Nàng xấu hổ buồn bực muốn giật lại: “Trả cho thϊếp.”
Hắn tránh né, cười hì hì nói: “Vi phu đích thân ‘thực hành’ cùng Khanh Khanh được không? Khanh Khanh thích tư thế này?” Hắn chỉ vào gương đồng, “Hay là tư thế này?”
Mỹ nhân thấy tình thế không ổn, mặc kệ tấm gương tìm cách thoát thân.
Hắn làm sao buông tha. Bế bổng nàng lên giường, đè nàng xuống nói: “Không bằng thử hết cả mười tám tư thế?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)
- Chương 45: Lại mặt